Sáng hôm sau, Lâm Vy thức dậy với tâm trạng nặng trĩu. Tin nhắn của Minh Kha vẫn còn hiện trên màn hình điện thoại, nhắc nhở cô về những lời chưa nói, những cảm xúc cũ chưa bao giờ mất. Cô lặng người, nhìn ra cửa sổ. Trời se lạnh, sương mờ phủ trên mái nhà, nhưng trong lòng cô, cảm giác như đang có một trận bão cuộn trào.
Cô cầm điện thoại, nhưng lại không trả lời. Lời của Minh Kha cứ văng vẳng trong đầu: “Cho anh cơ hội được làm người đến sau… để yêu em lại, được không?”
Nghĩ đến Trí Dũng, một người hiện tại – tươi sáng, dịu dàng, quan tâm cô từng chi tiết nhỏ nhất – cô lại thấy trái tim mình rung động theo một nhịp khác. Hai người, hai cách yêu, hai thế giới cảm xúc, nhưng đều khiến cô bối rối, không thể lựa chọn.
Buổi sáng, văn phòng tràn ngập ánh nắng vàng ấm. Trí Dũng bước vào, tươi cười, mang theo vài mẫu thiết kế mới.
“Chào buổi sáng, Vy!” – Anh mở laptop, đặt trước mặt cô những bản phác thảo.
Cô mỉm cười, cố gắng tỏ ra bình thản.
“Anh làm việc chăm chỉ thật.”
“Vì có em cùng làm việc, anh phải cố gắng thôi.”
Câu nói của anh vừa chân thành, vừa khiến cô thấy ấm áp. Cô khẽ gật đầu, nụ cười thoáng buồn. Minh Kha đi vào, dừng lại phía sau cô, nhìn hai người trao đổi. Anh hít sâu, cố kìm cảm xúc trào dâng.
Buổi trưa, nhóm dự án có buổi họp nội bộ tại phòng media. Minh Kha đề xuất cô và Trí Dũng chuẩn bị slide demo trước, rồi cùng anh trình bày ý tưởng với ban giám đốc.
Trí Dũng khẽ nháy mắt: “Đừng lo, chúng ta sẽ phối hợp tốt.”
Lâm Vy gật đầu, trong lòng vẫn bối rối.
Khi họ trình bày, Minh Kha đứng bên cạnh, theo sát từng chi tiết, nhẹ nhàng chỉnh sửa những chỗ chưa ổn. Mỗi lần anh chạm vào tay cô khi chỉ dẫn, tim cô lại loạn nhịp. Trí Dũng cũng để ý, nhưng anh chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, không muốn gây áp lực.
Cuộc họp kết thúc, mọi người ra về. Minh Kha bắt đầu đi theo cô, giọng trầm:
“Vy, chiều nay, có thể gặp anh một chút không?”
Cô khẽ lắc đầu: “Anh ấy… không cần lo, em còn nhiều việc phải chuẩn bị.”
Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt vừa quyết đoán, vừa trăn trở: “Anh không bỏ cuộc đâu.”
Chiều hôm đó, Lâm Vy và Trí Dũng đến trung tâm triển lãm, nơi sẽ tổ chức hội chợ thiết kế. Không gian rộng lớn, ánh sáng chiếu qua các ô kính, tạo nên những vệt sáng lung linh.
“Anh nghĩ chỗ này sẽ hợp để trình bày ý tưởng về ánh sáng trong ký ức,” – Trí Dũng nói.
Cô gật đầu, trong lòng thấy nhẹ nhõm. Anh giúp cô đặt các vật liệu, chỉnh từng chi tiết nhỏ, từ cách xếp bảng, phối màu, đến việc cân bằng ánh sáng.
Một thoáng, cô thấy Minh Kha xuất hiện ở cửa ra vào. Anh đứng im, quan sát cô và Trí Dũng. Tim cô lại chùng xuống, cảm giác vừa bồi hồi, vừa lo lắng.
Trong lúc chuẩn bị, Trí Dũng bỗng nghiêng người, thì thầm:
“Em đừng lo. Anh sẽ ở bên, giúp em trọn vẹn.”
Cô nhìn anh, giọng thốt ra khẽ run:
“Anh… cảm ơn.”
Nhưng Minh Kha bước đến gần, chỉ cách vài bước, ánh mắt kiên định:
“Vy… em có thấy, khi ở bên anh, em cảm giác an toàn hơn?”
Cô chớp mắt, lồng ngực đập nhanh. Câu nói ấy, là câu nói từ trái tim anh, tràn đầy niềm tin và quyết tâm.
Trí Dũng mỉm cười nhẹ, hiểu ý, nhưng không nói gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt ấm áp nhưng đầy kiên nhẫn.
Buổi tối, sau khi buổi triển lãm kết thúc, Lâm Vy đứng một mình bên ngoài trung tâm. Mưa lất phất rơi. Trí Dũng bước tới, che ô cho cô, giọng nói dịu dàng:
“Em lạnh không?”
“Không, em ổn.” – Cô đáp, nhưng tim vẫn loạn nhịp.
Minh Kha xuất hiện phía đối diện, tay cầm áo mưa, bước nhanh tới:
“Vy, để anh…”
Anh đưa áo cho cô, ánh mắt nồng nàn.
Cô giật mình, rồi nhìn Trí Dũng. Khoảnh khắc ấy, mưa như nặng hơn, lấp đầy khoảng cách giữa ba người.
Cô biết, trái tim mình đang bị kéo giằng: một bên là quá khứ, một bên là hiện tại. Một bên là người từng hiểu mình hơn bất kỳ ai, một bên là người mang lại sự bình yên, ấm áp.
Minh Kha nhìn Trí Dũng, giọng trầm hẳn:
“Anh không cản trở. Nhưng Vy, trái tim em… thuộc về ai, anh sẽ chiến đấu.”
Trí Dũng cười nhẹ:
“Anh không sợ đâu. Em sẽ tự quyết định.”
Lâm Vy đứng giữa hai người, mưa rơi trên tóc, lòng cô rối bời. Cô hít một hơi sâu, cảm giác trái tim vừa nặng vừa nhẹ, không biết mình sẽ đi về đâu.
Khi về nhà, cô lặng lẽ ngồi bên bàn làm việc. Trên màn hình điện thoại là hai tin nhắn chưa trả lời:
Trí Dũng: “Em có mệt không? Để anh giúp em một chút nhé.”
Minh Kha: “Anh không bỏ cuộc. Anh sẽ cho em thấy… tình yêu không thể quên là như thế nào.”
Cô nhắm mắt, nước mắt rơi.
Trong lòng, cô biết một điều: trái tim mình chưa từng dễ dàng lựa chọn.
Và giữa những người chưa thể quên, cô sẽ phải đối mặt với quyết định khó khăn nhất cuộc đời – ai mới thật sự là người đến sau… nhưng chiếm trọn trái tim cô?