hạnh phúc sau sóng gió

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phùng Tử hít một hơi thật sâu, ánh mắt dõi theo dòng người hối hả trên con phố đông đúc của thành phố. Mưa chiều vẫn rơi lất phất, khiến mặt đường loang lổ những vũng nước phản chiếu ánh đèn đường vàng vọt. Cô kéo chặt chiếc áo khoác mỏng, bước nhanh hơn, cố tránh những cơn gió thổi lạnh ngấm vào da thịt. Cuộc sống thành phố vốn ồn ào và khắc nghiệt, nhưng cô vẫn cảm thấy bình yên giữa dòng người, vì ít ra cô vẫn có thể tự lo cho mình.

Chiếc ô nhỏ của cô nghiêng nghiêng theo gió, làm tóc rối bời bay trước mặt. Và rồi, chỉ trong khoảnh khắc, một tai nạn bất ngờ xảy ra. Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, lao nhanh qua góc đường trơn trượt, làm cô giật mình và suýt ngã nhào. Tim Phùng Tử thắt lại, cô kịp nắm lấy mép lan can, chân run bần bật.

“Cẩn thận!” Một giọng nam trầm, điềm tĩnh vang lên từ phía sau. Chưa kịp quay lại, cô đã cảm nhận bàn tay lạnh lùng nắm lấy cổ tay mình, kéo cô ra khỏi vạch nguy hiểm.

Phùng Tử khẽ lùi lại, thở dốc, nhìn người vừa cứu mình. Anh đứng đó, dáng cao, áo sơ mi trắng ướt mưa bám trên vai, ánh mắt sắc lạnh nhưng mang theo một chút quan tâm khó nhận ra. Gió làm tóc anh bay lên, nhưng vẻ điềm tĩnh và thần thái kiêu hãnh khiến cô không thể rời mắt.

“Cảm… cảm ơn anh,” cô lắp bắp, cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Anh gật nhẹ, ánh mắt nhìn cô thoáng chốc rồi quay đi, bước nhanh về phía chiếc xe đỗ bên đường. Phùng Tử chưa kịp đặt câu hỏi gì, hình ảnh anh đã khuất sau làn mưa mờ ảo. Trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng len lỏi: vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa… bị thu hút.

Sau hôm đó, Phùng Tử không ngừng nghĩ về khoảnh khắc ấy. Cô tự hỏi người đàn ông vừa cứu mình là ai, tại sao lại xuất hiện đúng lúc như một vị cứu tinh bất ngờ. Cô vốn là người sống tự lập, hiếm khi dựa dẫm vào ai, nhưng hình ảnh anh vẫn ám ảnh trong tâm trí.

Ngày hôm sau, cô đi làm như thường lệ. Cô là nhân viên văn phòng tại một công ty xuất nhập khẩu nhỏ, công việc không quá áp lực nhưng đủ để cô tự nuôi sống bản thân. Khi bước vào quán cà phê quen thuộc trước giờ làm, cô không ngờ sẽ gặp lại anh – người vừa cứu cô khỏi tai nạn.

Anh ngồi ở góc quán, một chiếc laptop mở ra trước mặt, vẻ mặt tập trung vào công việc. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, Phùng Tử thấy tim mình nhói lên. Anh nhận ra cô ngay lập tức, đôi mắt trầm tĩnh như đánh giá, nhưng không lạnh lùng như lần gặp trước. Thay vào đó là một nét quan tâm khó diễn tả.

“Chào cô,” anh lên tiếng, giọng trầm và chắc.

“À… chào anh,” cô trả lời, hơi bối rối. “Chắc… chắc anh không nhớ tôi, nhưng hôm qua…” Cô chỉ tay về hướng ngày hôm trước.

Anh mỉm cười thoáng qua, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ điềm tĩnh. “Tôi nhớ. Cô suýt chút nữa gặp chuyện không may. Cẩn thận hơn nhé.”

Phùng Tử đỏ mặt, lúng túng. Cô ngồi xuống bàn, lòng bâng khuâng khó tả. Chỉ trong vài câu nói, anh đã tạo ra một cảm giác vừa gần gũi vừa khó nắm bắt.

Những ngày sau đó, họ gặp nhau nhiều lần tình cờ: tại cửa hàng tiện lợi, tại một buổi họp khách hàng, hay đơn giản là trên phố. Cô dần nhận ra anh không chỉ điềm tĩnh, lạnh lùng mà còn có ánh mắt tinh tế, quan sát kỹ lưỡng mọi thứ xung quanh. Mỗi lần tiếp xúc, Phùng Tử cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo cô lại gần anh, vừa kích thích tò mò, vừa khiến tim cô loạn nhịp.

Một buổi chiều, mưa lại rơi lất phất. Phùng Tử đứng dưới mái hiên một tòa nhà, chiếc ô bị gió thổi ngược khiến cô ướt mưa. Anh xuất hiện, che ô cho cô, bước song song dưới mưa. Khoảnh khắc đó, cô không biết nói gì, chỉ cảm nhận hơi ấm từ anh lan tỏa.

“Cô không sao chứ?” Anh hỏi, giọng dịu hơn lần gặp đầu.

“À… tôi ổn… cảm ơn anh,” cô trả lời, tim đập loạn nhịp.

Anh nhìn cô, ánh mắt như dò xét, nhưng cũng đầy quan tâm. “Cẩn thận hơn. Mưa mùa này trơn trượt lắm.”

Phùng Tử cười nhỏ, tim vẫn còn rung động. Cô biết, đây không chỉ là sự quan tâm bình thường, mà là một tín hiệu cho thấy anh để ý đến cô. Nhưng điều đó cũng khiến cô bối rối, vì anh quá khác biệt: lạnh lùng, giàu có, trầm tĩnh – một thế giới xa vời với cuộc sống nghèo khó của cô.

Ngày qua ngày, Phùng Tử nhận ra cảm giác này ngày càng lớn dần. Cô bắt đầu để ý từng hành động nhỏ của anh: cách anh nhướng mày khi nghe chuyện cười, cách anh im lặng nhìn cô khi cô nói về cuộc sống, hay cách anh bất ngờ quan tâm khi cô bị ướt mưa.

Một buổi tối, khi họ cùng nhau đứng chờ xe buýt sau giờ làm, cô tình cờ hỏi:

“Anh… có thường xuyên giúp người khác như hôm qua không?”

Anh cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng pha chút bí ẩn. “Không, chỉ là hôm qua đúng lúc thôi. May mắn là cô gặp tôi.”

Phùng Tử đỏ mặt, tim nhói lên vì câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng khiến cô thấy vừa được an toàn vừa bồi hồi khó tả. Cô nhận ra, trái tim mình đang dần rung động trước người đàn ông này.

Nhưng mưa chiều chưa kịp ngớt, cũng giống như cảm xúc của Phùng Tử – vừa ấm áp, vừa hỗn độn. Cô biết, cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ thay đổi cuộc sống bình thường của mình, kéo cô vào một thế giới xa hoa, phức tạp nhưng đầy quyến rũ của Cố Triệu Thiên. Và cô cũng chưa nhận ra, định mệnh đã bắt đầu sắp xếp những bước đi đầu tiên, đưa hai con người từ hai thế giới khác nhau dần đến gần nhau…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×