hạnh phúc sau sóng gió

Chương 2: Khoảng cách và lúng túng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa chiều hôm đó đã tạnh, nhưng vệt nước trên đường vẫn còn loang lổ, phản chiếu ánh đèn vàng vọt của thành phố. Phùng Tử bước đi chậm rãi, tay cầm chiếc ô ướt, đầu óc vẫn còn lơ lửng trong cảm giác lạ kỳ từ buổi gặp gỡ chiều qua. Anh… Cố Triệu Thiên, người đàn ông lạnh lùng nhưng mang một sức hút khó cưỡng, vẫn hiện hữu trong tâm trí cô như một bóng hình khó tẩy xóa.

Cô bước vào văn phòng công ty, nơi những âm thanh quen thuộc – tiếng gõ phím, tiếng điện thoại reng, tiếng trò chuyện rôm rả của đồng nghiệp – khiến cô cảm thấy bình yên hơn một chút. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn còn cảm giác bồi hồi. Cô tự nhủ: “Chỉ là lần gặp đầu tiên… chưa có gì cả… sao lại bồn chồn như vậy?”

Buổi sáng hôm đó, cô đang tập trung vào màn hình máy tính thì nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi:

“Phùng Tử, có khách hàng muốn gặp trực tiếp hôm nay, em chuẩn bị hồ sơ nhé.”

Cô gật đầu, nhanh chóng soạn tài liệu và chuẩn bị một số báo cáo. Khi bước vào phòng họp, cô thấy người đàn ông mà cô không bao giờ ngờ sẽ xuất hiện ở đây – Cố Triệu Thiên. Anh đứng bên bàn họp, vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn toát ra khí chất khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn.

Phùng Tử khẽ thở dài, vừa lo lắng vừa tò mò. Anh nhận ra cô ngay khi vừa bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhưng thoáng một nét quan tâm. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tim mình như nhói lên.

“Chào cô,” anh lên tiếng, giọng trầm và ấm, nhưng vẫn mang nét lạnh lùng đặc trưng.

“Chào anh… à, tôi là Phùng Tử, nhân viên chuẩn bị hồ sơ cho buổi họp hôm nay,” cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua hồ sơ trên bàn cô, rồi quay sang những người khác trong phòng họp. Phùng Tử cảm nhận được sự quan sát kỹ lưỡng của anh, nhưng lần này không phải vì cứu nguy, mà như một sự đánh giá. Cô tự nhủ: “Anh ấy… không chỉ quan tâm tới người khác, mà còn rất chú ý chi tiết.”

Buổi họp diễn ra trong không khí nghiêm túc. Cố Triệu Thiên chủ trì, lắng nghe từng ý kiến, đặt câu hỏi sắc bén, đôi khi lại mỉm cười khẽ khi nghe một ý tưởng thú vị. Phùng Tử chăm chú theo dõi, thầm ấn tượng trước sự thông minh, nhanh nhạy và cách anh kiểm soát không gian phòng họp.

Sau buổi họp, Phùng Tử cùng đồng nghiệp đi ăn trưa. Cô không thể ngừng nghĩ về anh. Trong đầu, những câu hỏi liên tục quay cuồng:

Anh ấy thật sự là người như thế nào?

Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?

Liệu lần gặp gỡ trước đó chỉ là sự tình cờ hay định mệnh?

Đồng nghiệp nhìn cô chăm chú, rồi cười:

“Trông cậu như đang mơ mộng về ai đó ấy nhỉ?”

Phùng Tử đỏ mặt, lúng túng: “Không… không đâu, chỉ là… chú ý tới công việc thôi.”

Nhưng trong lòng, cô biết, cảm giác hôm qua vẫn còn vẹn nguyên – sự quan tâm, vẻ lạnh lùng, và sức hút khó cưỡng từ Cố Triệu Thiên.

Chiều hôm đó, khi cô rời công ty, trời lại mưa nhẹ. Phùng Tử kéo ô, bước nhanh về phía trạm xe buýt. Trời ướt, đường trơn, cô phải cẩn thận từng bước. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên lề đường, cô lại sững lại. Anh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh, dường như đã chờ sẵn.

“Chào cô,” anh lên tiếng, giọng ấm nhưng trầm, khiến cô cảm thấy tim mình nhói lên.

“Chào anh… anh cũng ở đây?” Cô cố gắng giấu sự bối rối, nhưng giọng vẫn lạc đi một chút.

Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn ấm áp, mà mang chút bí ẩn. “Mưa hôm nay khá nặng, cẩn thận kẻo trượt chân.”

Phùng Tử cảm thấy bối rối, nhưng cũng thoáng vui vì anh quan tâm. Họ đứng chờ xe buýt, cùng nhau dưới chiếc ô, ánh mắt thoáng chạm nhau. Cô nhận ra cảm giác này khác với lần gặp đầu tiên – vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, vừa gần gũi, vừa xa cách.

Đúng lúc đó, một chiếc xe máy lao nhanh qua vũng nước trên đường, nước bắn lên ướt áo cô. Phùng Tử giật mình, muốn tránh nhưng trượt chân. Cố Triệu Thiên nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô ra phía an toàn.

“Cẩn thận!” Anh nhấn giọng, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Phùng Tử thở hổn hển, lòng rung động: “Cảm… cảm ơn anh…”

Khoảnh khắc này kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để cả hai cảm nhận một kết nối lạ lùng. Cô bắt đầu nhận ra, không phải sự quan tâm của anh là tình cờ – có điều gì đó sâu xa hơn.

Những ngày sau đó, họ gặp nhau nhiều lần hơn – tại quán cà phê, trong công việc, hay trên phố. Cô dần nhận ra anh không chỉ lạnh lùng mà còn rất tinh tế, quan sát kỹ từng chi tiết. Mỗi lần nhìn thấy anh, tim cô lại nhói lên, vừa tò mò, vừa sợ hãi, vừa bồi hồi.

Một buổi tối, khi họ cùng đứng chờ xe buýt, Phùng Tử bạo dạn hỏi:

“Anh… sao lại để ý đến tôi nhiều như vậy?”

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm, nhưng hơi nghiêng đầu, giọng trầm nhưng dịu:

“Chỉ là… cô khiến tôi tò mò. Cô khác với những người khác.”

Cô đỏ mặt, không biết trả lời gì. Lời nói ngắn gọn nhưng đủ khiến trái tim cô loạn nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra, cuộc sống bình thường của mình đang dần thay đổi, và người đàn ông này chính là nguyên nhân.

Những ngày tiếp theo, Phùng Tử cảm nhận một sợi dây vô hình kéo cô về phía anh. Đôi khi chỉ là ánh mắt, đôi khi là nụ cười thoáng qua, nhưng đều đủ khiến cô nhớ mãi. Cô bắt đầu quan sát anh nhiều hơn – cách anh tương tác với đồng nghiệp, cách anh chăm sóc người xung quanh, và cả những giây phút hiếm hoi anh lộ ra vẻ cô đơn, trầm lặng.

Cô biết, trái tim mình đang dần rung động, nhưng vẫn còn e dè vì khoảng cách giữa hai người quá lớn: anh giàu có, quyền lực, còn cô chỉ là một nhân viên bình thường, tự lập.

Một buổi chiều, Phùng Tử nhận được cuộc gọi từ anh:

“Cô không sao chứ? Nghe nói hôm nay trời mưa.”

Cô bất ngờ, tim đập nhanh: “Tôi… tôi ổn, cảm ơn anh.”

Anh cười khẽ qua điện thoại, giọng dịu hơn bình thường: “Vậy thì tốt. Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô, quan tâm một cách trực tiếp. Cô đỏ mặt, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Khoảnh khắc này đủ để cô nhận ra, anh không chỉ tò mò, mà còn quan tâm thực sự.

Cơn mưa chiều đã dần ngớt, để lại một thành phố ẩm ướt nhưng sáng rực ánh đèn. Phùng Tử đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn ra phố xá tấp nập, lòng bâng khuâng khó tả. Anh – Cố Triệu Thiên – người đàn ông vừa xuất hiện trong đời cô, đang dần chiếm lĩnh tâm trí, trái tim, và cả những giấc mơ chưa biết tên.

Cô biết, cuộc gặp gỡ tình cờ hôm trước không phải là kết thúc, mà chỉ là bước khởi đầu của một câu chuyện chưa từng được kể, nơi định mệnh bắt đầu sắp xếp từng bước chân, từng ánh mắt, từng cảm xúc, để kéo hai con người từ hai thế giới khác nhau lại gần nhau hơn…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×