hạnh phúc sau sóng gió

Chương 3: Những bí mật khẽ hé


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Phùng Tử thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Hình ảnh Cố Triệu Thiên hôm qua vẫn còn đọng lại trong đầu, khiến cô khó tập trung vào công việc. Cô tự nhủ: “Chỉ là lần gặp thứ hai… thôi mà sao tim lại loạn nhịp như vậy?”

Cô bước vào công ty, thấy đồng nghiệp đang bàn tán về một dự án mới. Cô gật đầu chào rồi lặng lẽ vào bàn, mở máy tính và kiểm tra email. Một tin nhắn lạ xuất hiện trên màn hình điện thoại:

“Hôm nay tôi muốn gặp cô riêng một chút. Có thể không?”

Cô khựng lại. Tin nhắn không ghi tên người gửi, nhưng dựa vào số điện thoại nội bộ công ty, cô đoán ngay là Cố Triệu Thiên. Tim cô đập nhanh, vừa phấn khích vừa lo lắng. Cô nhanh chóng nhắn lại:

“Được… tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

Buổi gặp diễn ra tại một phòng họp nhỏ, yên tĩnh, không có người khác. Anh đã chờ sẵn, đứng nhìn ra cửa sổ với dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi. Khi cô bước vào, ánh mắt anh quay sang cô, thoáng một nụ cười nhẹ nhưng khó hiểu.

“Cô đến rồi,” anh nói, giọng trầm. “Mưa hôm qua… cô có sao không?”

“Không… tôi ổn,” cô trả lời, cố giữ bình tĩnh. “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Anh gật đầu, rồi nhìn quanh phòng họp, dường như cân nhắc nên nói gì. Khoảng lặng kéo dài, chỉ có tiếng gõ bàn phím từ máy tính. Cuối cùng, anh mở lời:

“Tôi muốn hỏi về dự án cô đang phụ trách. Cô làm tốt, nhưng tôi muốn hiểu rõ hơn về cách cô xử lý các tình huống khó khăn.”

Phùng Tử hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp hỏi về công việc của cô, chứ không phải qua báo cáo hay đồng nghiệp. Cô bắt đầu giải thích chi tiết, từ phương pháp xử lý dữ liệu, cách phối hợp với các bộ phận khác, đến cách quản lý thời gian.

Anh im lặng lắng nghe, ánh mắt thoáng chăm chú, rồi thỉnh thoảng gật đầu. Cô nhận ra, ngoài việc quan tâm đến cô, anh thực sự tôn trọng năng lực của cô.

Khi cuộc trò chuyện về công việc kết thúc, một khoảng lặng khác kéo đến. Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng gần gũi hơn:

“Cô… khác với những người tôi từng gặp trong môi trường này. Cô chân thành, không kiểu cách, không tìm cách nịnh nọt hay làm hài lòng tôi.”

Phùng Tử đỏ mặt, không biết trả lời sao. “Tôi… tôi chỉ làm việc của mình thôi.”

Anh mỉm cười, nhưng nụ cười này lại mang chút bí ẩn. “Có lẽ… đó là lý do tôi chú ý đến cô.”

Cô cảm giác tim mình nhói lên. Những lời nói ấy vừa chân thành, vừa khiến cô bối rối. Khoảnh khắc này, cô nhận ra, Cố Triệu Thiên không chỉ tò mò, mà còn thực sự quan tâm đến cô, cả về công việc lẫn con người.

Buổi chiều, khi cô rời văn phòng, trời lại mưa nhẹ. Phùng Tử kéo ô, bước nhanh về nhà. Cô vẫn không thể ngừng nghĩ về buổi gặp. Tim cô rung động, nhưng cô cũng lo lắng. Khoảng cách giữa họ quá lớn: anh giàu có, quyền lực, còn cô chỉ là một nhân viên bình thường, tự lập.

Trên đường về, cô bất ngờ nghe tiếng gọi tên từ phía sau. Cô quay lại, thấy anh đứng đó, áo khoác ướt mưa, ánh mắt trầm mặc.

“Cô đi đâu vậy?” anh hỏi, giọng trầm.

“Về nhà,” cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh bước tới, đứng sát bên cô, nhưng không quá gần. “Mưa hôm nay… cô không muốn tôi đưa về sao?”

Phùng Tử đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. “Không cần đâu… tôi tự đi được.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc hết suy nghĩ cô. “Cô có biết, tôi quan tâm đến cô không?”

Cô hơi sững lại, tim nhói lên. “Anh… quan tâm đến tôi?”

“Đúng,” anh nói thẳng, giọng trầm và chắc. “Nhưng không chỉ là hôm qua. Tôi muốn hiểu rõ cô, cả về con người và suy nghĩ. Vì thế… tôi sẽ để ý đến cô.”

Cô cảm thấy vừa phấn khích, vừa lo lắng. Lời nói ấy đủ khiến cô rung động, nhưng cũng đặt cô vào một trạng thái bối rối, không biết phản ứng thế nào cho phù hợp.

Những ngày tiếp theo, Phùng Tử nhận ra mình và Cố Triệu Thiên bắt đầu có những khoảnh khắc riêng tư, những ánh nhìn, những câu nói thoáng qua nhưng khiến cô nhớ mãi. Cô bắt đầu quan sát anh nhiều hơn – cách anh đi lại, cử chỉ nhỏ, nụ cười hiếm hoi, và cả những lúc anh trầm ngâm một mình.

Một buổi tối, khi họ cùng nhau tham dự một buổi họp đối tác, cô thấy anh quan sát cô từ xa. Khoảnh khắc ấy khiến cô cảm thấy vừa an toàn, vừa bối rối. Anh không chỉ là người lãnh đạo xuất sắc, mà còn là người đàn ông tinh tế, biết quan tâm một cách âm thầm nhưng rõ ràng.

Phùng Tử bắt đầu nhận ra cảm xúc của mình đang dần thay đổi. Trái tim cô rung động mỗi khi anh xuất hiện, mỗi khi nghe giọng nói trầm ấm, và mỗi khi thấy ánh mắt anh hướng về mình. Nhưng cô cũng nhận ra, tình cảm này không dễ dàng. Khoảng cách xã hội, sự khác biệt về gia cảnh và quyền lực, và cả những bí ẩn mà anh giấu kín… tất cả đều đặt ra thử thách cho cô.

Một buổi tối khác, khi cô đang chuẩn bị rời văn phòng, điện thoại vang lên. Trên màn hình là số nội bộ công ty. Cô nhấc máy, giọng hơi run:

“Có chuyện gì vậy?”

“Cô còn ở văn phòng à?” giọng anh trầm nhưng nhẹ, không như mọi khi.

“À… vâng, tôi vừa xong việc,” cô trả lời.

Anh im lặng vài giây, rồi nói: “Tôi muốn mời cô đi uống cà phê. Không phải công việc, chỉ là… trò chuyện riêng.”

Phùng Tử đỏ mặt, tim nhói lên. “Được… được thôi.”

Anh cười khẽ, nụ cười thoáng qua nhưng đủ để cô cảm nhận sự gần gũi. “Tốt. Tôi sẽ đợi cô ở quán quen thuộc.”

Cô gác điện thoại xuống, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Khoảnh khắc này, cô biết, mối quan hệ giữa cô và Cố Triệu Thiên đang dần bước sang một giai đoạn mới – nơi những ánh mắt, những câu nói và những hành động nhỏ có thể khiến trái tim rung động và đặt nền móng cho một câu chuyện tình yêu đầy thử thách và lãng mạn.

Buổi tối ấy, khi cô bước vào quán cà phê, anh đã ngồi sẵn ở góc quen thuộc. Không gian ấm áp, ánh đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc trầm buồn nhưng dễ chịu. Anh đứng dậy khi thấy cô bước vào, nụ cười thoáng qua trên môi.

“Cô đến rồi,” anh nói, giọng trầm nhưng dịu.

“Vâng…” cô trả lời, tim đập nhanh.

Họ ngồi xuống, trò chuyện về công việc, cuộc sống, và đôi khi là những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày. Mỗi câu chuyện, mỗi ánh mắt đều tạo nên một sợi dây vô hình giữa hai người. Phùng Tử nhận ra, Cố Triệu Thiên không chỉ là người lãnh đạo lạnh lùng, mà còn là một người đàn ông quan tâm, tinh tế, và sâu sắc.

Khoảnh khắc ấy, cô biết, câu chuyện tình yêu của họ đã bắt đầu – một câu chuyện chưa biết kết thúc ra sao, nhưng đầy hứa hẹn và lôi cuốn, nơi định mệnh đang khẽ hé mở từng bước chân, từng ánh mắt, từng cảm xúc…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×