Ngày hôm sau, Phùng Tử thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Hình ảnh buổi gặp cà phê tối qua vẫn còn rõ nét trong đầu cô – nụ cười thoáng qua, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ấm áp, và cách anh lắng nghe cô nói mà không phán xét. Cô không ngờ mình lại có thể rung động trước một người đàn ông quyền lực như Cố Triệu Thiên, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh và khó đoán.
Cô bước vào công ty, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí cô liên tục bị kéo về hình ảnh của anh. Đồng nghiệp nhận ra vẻ bồn chồn và lạ lẫm trên gương mặt cô, nhưng Phùng Tử chỉ cười gượng, không muốn ai biết mình đang nghĩ về một người đàn ông bí ẩn ngoài công việc.
Chiều hôm đó, cô nhận được một cuộc gọi từ Cố Triệu Thiên. Giọng anh trầm ấm:
“Cô rảnh không? Tôi muốn dẫn cô đi gặp gia đình.”
Phùng Tử hơi sững sờ. “G… gặp gia đình anh?” cô thốt lên, tim nhói lên vì vừa hồi hộp vừa lo lắng. “Anh… anh chắc chứ? Chúng ta chưa quen nhau lâu mà…”
Anh im lặng vài giây, giọng trầm nhưng chắc:
“Tôi muốn cô biết tôi thực sự. Không chỉ là bên ngoài, mà cả gia đình và cuộc sống của tôi.”
Cô hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu:
“Được… tôi sẽ đi.”
Ngày hẹn, Phùng Tử mặc một chiếc váy thanh lịch, đơn giản nhưng tinh tế, cố gắng tạo ấn tượng tốt. Cô kéo ô ra đường, mưa lại rơi nhẹ, nhưng không làm giảm đi sự hồi hộp trong tim cô. Khi đến biệt thự của Cố Triệu Thiên, cô bị choáng ngợp bởi kiến trúc sang trọng, những bức tranh nghệ thuật và ánh sáng vàng dịu chiếu rọi từng góc phòng. Đây là một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống tự lập và bình thường của cô.
Anh đón cô tại cửa, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân, nhưng không phán xét mà chỉ thoáng một nét quan tâm. “Cô… đẹp hơn tôi tưởng,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy chân thành. Phùng Tử đỏ mặt, không biết trả lời gì, chỉ mỉm cười nhẹ.
Bên trong, không khí gia đình của Cố Triệu Thiên khiến cô vừa choáng ngợp vừa căng thẳng. Bố anh – một người đàn ông quyền lực, nghiêm nghị và đôi phần lạnh lùng – đứng chờ, ánh mắt dò xét. Mẹ anh – dịu dàng, thanh lịch nhưng tinh tế, nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá nhẹ nhàng. Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chào bác,” cô nói nhỏ, cúi người chào.
“Cô là Phùng Tử à?” mẹ anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc sảo. “Con trai tôi nói về cô nhiều lần. Mong cô đừng làm cậu ấy thất vọng.”
Phùng Tử gật đầu, cố gắng mỉm cười: “Dạ… tôi sẽ cố gắng.”
Bố anh nhíu mày, nhưng ánh mắt dần mềm ra. “Hy vọng cô hiểu rõ vị trí của mình. Trong nhà này, mọi thứ đều có quy tắc và trật tự.”
Phùng Tử cảm thấy áp lực, nhưng cũng hiểu rằng đây là phần tất yếu nếu muốn bước vào thế giới của anh. Cô tự nhủ: “Tôi phải bình tĩnh, phải chứng tỏ bản thân, nhưng vẫn giữ con người mình.”
Trong bữa tối, Cố Triệu Thiên luôn để mắt đến cô, quan tâm từng chi tiết nhỏ: đảm bảo cô ăn đủ, giới thiệu cô với từng thành viên trong gia đình, và thi thoảng nắm tay cô một cách nhẹ nhàng để trấn an. Phùng Tử cảm thấy ấm áp, nhưng cũng lo lắng vì không biết cảm giác này có thực sự được chấp nhận hay không.
Khi bữa tối kết thúc, anh đưa cô ra phòng khách, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp:
“Cô thấy thế nào?”
“Dạ… tôi… tôi hơi căng thẳng, nhưng… tôi thấy rất đặc biệt,” cô trả lời, tim vẫn đập nhanh.
Anh gật đầu, vẻ mặt thoáng nụ cười. “Đừng lo lắng quá. Tôi đã nói với gia đình về cô. Họ muốn hiểu con người thật sự của cô, không phải những gì họ tưởng tượng.”
Buổi tối ấy, trên đường về, Phùng Tử vẫn chưa hết bồi hồi. Cô tự hỏi mình liệu có đủ khả năng để bước vào thế giới giàu sang, quyền lực và đôi khi khắt khe của anh. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra, cảm xúc của mình dành cho anh đã vượt ra ngoài sự e dè.
Khi đến căn hộ, cô quay lại nhìn về phía biệt thự, nơi ánh đèn vẫn lung linh. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa an toàn tràn ngập trong lòng. Cô biết, cô đang đứng trước ngưỡng cửa của một câu chuyện tình yêu đầy thử thách, nơi ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, nơi định mệnh bắt đầu sắp đặt từng bước đi, từng ánh mắt và từng cảm xúc…
Những ngày sau, Phùng Tử và Cố Triệu Thiên bắt đầu có những khoảng thời gian riêng tư hơn: đi dạo trong công viên, thỉnh thoảng tham gia các buổi họp đối tác cùng nhau, và đôi khi chỉ là những cuộc trò chuyện dài trong quán cà phê. Mỗi khoảnh khắc đều khiến Phùng Tử rung động, nhưng đồng thời cũng khiến cô nhận ra khoảng cách giữa hai người là thật – không chỉ về địa vị xã hội mà còn về cách nhìn nhận cuộc sống, giá trị và trải nghiệm.
Một buổi tối khác, khi họ đứng dưới mái hiên, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên tấm tôn, anh nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Cô… có thể tin tưởng tôi, nhưng cô cũng phải chuẩn bị cho những thử thách phía trước. Không phải tất cả đều dễ dàng.”
Cô gật đầu, tim nhói lên vì lo lắng nhưng cũng tràn đầy tin tưởng. “Tôi… tôi sẽ cố gắng. Tôi muốn bước cùng anh, dù con đường có khó khăn.”
Anh mỉm cười, đôi mắt trầm sâu nhưng ấm áp, và trong khoảnh khắc ấy, Phùng Tử nhận ra rằng, dù thế giới của anh có xa hoa và đầy áp lực, cô vẫn muốn bước vào, cùng anh đối mặt mọi thử thách, để dần viết nên câu chuyện tình yêu của hai người…