hạnh phúc sau sóng gió

Chương 8: Hiểu lầm và sóng gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, Phùng Tử thức dậy với một cảm giác nặng nề. Hình ảnh tối qua, khi nhìn thấy tin nhắn ẩn ý trên điện thoại cô Lâm, vẫn đọng lại trong tâm trí. Dù Cố Triệu Thiên đã giải thích, cô vẫn cảm thấy lòng mình rối bời. Cô không biết liệu mình có đang tin tưởng quá nhiều, hay chỉ là sự thiếu kinh nghiệm khiến trái tim dễ bị dao động.

Cô đến công ty với tâm trạng căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt cô thoáng lo lắng, khiến Lan chú ý. “Sao hôm nay trông mệt mỏi thế? Có chuyện gì à?”

Phùng Tử lắc đầu, giọng khẽ: “Không, tôi chỉ hơi bận rộn.”

Lan khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt vẫn tò mò. Phùng Tử tự nhủ: “Chỉ cần một chút sơ sẩy thôi, mọi chuyện sẽ rối lên.”

Buổi sáng, khi cô chuẩn bị báo cáo dự án, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Cố Triệu Thiên:

“Chiều nay tôi muốn nói chuyện quan trọng. Hãy chuẩn bị tâm lý.”

Phùng Tử cảm giác tim nhói lên. “Quan trọng… chuyện gì đây?” cô tự hỏi.

Chiều hôm đó, họ hẹn gặp tại một quán cà phê yên tĩnh. Khi Phùng Tử đến, anh đã ngồi sẵn, ánh mắt trầm nhưng ấm. Cô bước tới, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang cảm xúc.

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Phùng Tử… hôm nay tôi muốn nói rõ tất cả, để không còn hiểu lầm nào giữa chúng ta.”

Cô hít một hơi, giọng run: “Anh… anh nói đi. Tôi… tôi muốn hiểu rõ mọi chuyện.”

Anh trầm ngâm một lúc, rồi thốt ra:

“Người đàn ông hôm trước… đó là đối tác cũ, nhưng còn liên quan đến quá khứ công việc và hợp đồng kinh doanh. Tôi không muốn cô bị lôi kéo vào những rắc rối đó, nhưng có lẽ… cô đã hiểu nhầm tôi.”

Phùng Tử đỏ mặt, tim nhói lên. “Anh… anh không còn tình cảm với người đó chứ?”

Anh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng:

“Không còn. Tôi chỉ còn cô, Phùng Tử. Tôi chọn cô, và tôi muốn cả thế giới biết điều đó.”

Nhưng ngay lúc ấy, một người từ phía bàn bên cạnh bước đến – cô Lâm. Cô ta nhìn Phùng Tử với ánh mắt mỉa mai:

“Ồ, hai người tình cảm quá nhỉ? Nhưng tôi nghe nói… Triệu Thiên vẫn còn những hợp đồng chưa giải quyết xong với tôi. Không biết cô có chịu nổi áp lực đó không?”

Phùng Tử đỏ mặt, cảm giác tim nhói lên vì tức giận và bối rối. Cô tự nhủ: “Cô ta… rõ ràng muốn tạo sóng gió giữa tôi và anh.”

Cố Triệu Thiên nắm tay cô, ánh mắt nghiêm nghị:

“Đừng để cô ấy làm phiền. Cô ấy không quan trọng. Tôi đã nói rõ mọi chuyện. Chỉ cần tin tôi.”

Nhưng Phùng Tử vẫn cảm giác băn khoăn. Cô tự hỏi, liệu mình có đủ mạnh mẽ để đứng bên anh, vượt qua mọi áp lực và thử thách, hay chỉ là một cô gái yếu đuối trước thế giới phức tạp của anh.

Về nhà, cô nhận được một cuộc gọi từ bố mẹ, hỏi thăm về mối quan hệ với Cố Triệu Thiên. Bố cô nghiêm nghị:

“Phùng Tử, con biết con đang bước vào một thế giới không đơn giản. Con cần phải tỉnh táo, không để tình cảm lấn át lý trí.”

Cô gật đầu, tim nhói lên. “Dạ… con hiểu. Con sẽ cố gắng.”

Mẹ cô nhẹ nhàng nhưng vẫn nghiêm túc:

“Con cần biết đâu là thử thách thật sự, đâu là sóng gió giả tạo. Không phải ai cũng mong muốn con hạnh phúc, nhưng con phải đứng vững.”

Phùng Tử thở dài. Cô nhận ra, mối quan hệ với Cố Triệu Thiên không chỉ là tình yêu, mà còn là thử thách về niềm tin, lòng kiên nhẫn và khả năng đối diện với áp lực từ gia đình, xã hội, và người thứ ba.

Ngày hôm sau, tại công ty, Phùng Tử phải đối diện với ánh mắt dò xét từ đồng nghiệp và sự hiện diện liên tục của cô Lâm. Cô nhận ra rằng, sự căng thẳng này không chỉ ảnh hưởng đến cảm xúc, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến công việc.

Trong một cuộc họp quan trọng, cô Lâm đưa ra những câu hỏi nhắm vào Phùng Tử, làm cô bối rối một lúc. Nhưng Cố Triệu Thiên đứng cạnh, ánh mắt hướng về cô, nhẹ gật đầu như muốn nhắn: “Cứ tự tin, tôi tin cô.”

Phùng Tử hít sâu, lấy lại bình tĩnh, trả lời câu hỏi một cách mạch lạc và tự tin. Cô nhận ra, áp lực bên ngoài chỉ khiến cô mạnh mẽ hơn. Mỗi câu trả lời, mỗi hành động đều là minh chứng cho sự trưởng thành và khả năng đứng vững bên anh.

Buổi tối, khi Phùng Tử trở về căn hộ, Cố Triệu Thiên chờ sẵn. Anh đưa cô ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng:

“Phùng Tử… hôm nay cô làm tốt. Dù có sóng gió, cô vẫn vững vàng. Tôi tự hào về cô.”

Cô nhìn anh, tim nhói lên, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng. “Anh… anh thật sự chắc chắn về chúng ta chứ?”

Anh nắm tay cô, giọng trầm mà chắc:

“Tôi chắc chắn. Chỉ cần cô tin tôi, mọi chuyện khác sẽ không quan trọng.”

Phùng Tử đỏ mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim. Cô biết, sóng gió bên ngoài có thể còn nhiều, nhưng tình cảm và niềm tin dành cho anh sẽ là sức mạnh giúp cô vượt qua mọi thử thách.

Những ngày tiếp theo, Phùng Tử nhận ra rằng mối quan hệ với Cố Triệu Thiên không chỉ là tình yêu lãng mạn. Nó còn là bài học về lòng tin, sự kiên nhẫn, và khả năng đứng vững trước áp lực từ gia đình, xã hội, và người thứ ba.

Một buổi tối, khi đứng trên ban công, nhìn ra thành phố rực sáng ánh đèn, cô thở dài:

“Cuộc sống của anh… đầy sóng gió, nhưng tôi không sợ nữa. Dù hiểu lầm và áp lực có xuất hiện, tôi vẫn muốn bước cùng anh. Tôi sẵn sàng đối diện tất cả.”

Ở nơi biệt thự xa hoa, Cố Triệu Thiên nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhưng tràn đầy quyết tâm. Anh biết rằng, sóng gió chỉ là thử thách để tình cảm trở nên vững chắc hơn. Và anh cũng biết, Phùng Tử đủ mạnh mẽ để đứng bên anh, cùng anh viết tiếp câu chuyện tình yêu đầy sóng gió nhưng cũng tràn ngập ánh sáng…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×