Ngày hôm đó, Phùng Tử thức dậy với cảm giác bất an. Quá khứ của Cố Triệu Thiên vẫn còn in đậm trong đầu cô, và lời giải thích của anh dù chân thành nhưng vẫn chưa xóa bỏ hoàn toàn những nghi ngờ và lo lắng trong lòng. Cô nhìn ra cửa sổ, trời sáng nhưng không khí vẫn nặng nề, như thể báo trước một ngày đầy thử thách.
Bước vào công ty, cô nhận ra không khí có phần căng thẳng hơn thường ngày. Đồng nghiệp thì thầm, ánh mắt dò xét hướng về cô. Lan – đồng nghiệp thân thiết nhưng cũng không kém phần tò mò – nhìn cô cười khẽ:
“Hôm nay có vẻ lo lắng nhỉ? Có chuyện gì à?”
Phùng Tử cố mỉm cười, giọng nhẹ: “Không… chỉ là hôm qua hơi muộn, ngủ không đủ thôi.”
Lan không nói gì thêm, nhưng ánh mắt tinh quái vẫn lấp ló vẻ tò mò. Phùng Tử biết, chỉ một bước đi sai lầm thôi cũng đủ để mọi chuyện trở nên phức tạp.
Buổi trưa, cô nhận được điện thoại từ Cố Triệu Thiên:
“Chiều nay tôi muốn đưa cô về nhà gặp bố mẹ. Chuyện hôm qua họ vẫn còn muốn nói với cô. Cô sẵn sàng chứ?”
Phùng Tử hít một hơi thật sâu, tim nhói lên vì hồi hộp: “Được… tôi sẽ đi.”
Chiều hôm đó, khi đến biệt thự của Cố Triệu Thiên, cô thấy bố mẹ anh đang chờ sẵn. Không khí trong phòng khách có phần căng thẳng. Bố anh nhìn cô với ánh mắt dò xét, nghiêm nghị:
“Phùng Tử, chúng tôi nghe nói cô đang gặp khá nhiều người trong công ty để thảo luận dự án với Triệu Thiên. Nhưng ngoài công việc, cô đã thực sự hiểu rõ nhà chúng tôi chưa?”
Phùng Tử đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… tôi… tôi sẽ cố gắng hiểu và hòa hợp.”
Mẹ anh, nhẹ nhàng nhưng tinh tế, thêm vào:
“Chúng tôi chỉ muốn biết cô có đủ kiên nhẫn và trái tim đủ rộng để bước vào thế giới của Triệu Thiên, nơi không phải lúc nào cũng bình yên.”
Cô hít sâu, tim nhói lên vì áp lực. “Dạ… tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng.”
Trong bữa tối, không khí trở nên căng thẳng hơn khi cô Lâm xuất hiện – người thứ ba đã từng xuất hiện trong công ty. Cô Lâm ăn mặc sang trọng, ánh mắt tinh quái và nụ cười ẩn chứa ý đồ, làm Phùng Tử cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng.
Cố Triệu Thiên giới thiệu:
“Phùng Tử, đây là cô Lâm – đối tác quan trọng. Cô ấy đến để bàn về dự án hợp tác với công ty chúng ta.”
Ánh mắt cô Lâm thoáng nhìn Phùng Tử, nụ cười mỉa mai nhưng tinh tế:
“Chào cô… nghe nói cô là người mới nhưng rất quan trọng với Triệu Thiên.”
Phùng Tử gật đầu, cố giữ bình tĩnh: “Dạ… rất vui được gặp cô.”
Suốt bữa tối, Phùng Tử cảm nhận rõ áp lực từ mọi phía: bố mẹ Cố Triệu Thiên dò xét, cô Lâm luôn hiện diện, và ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa trầm tư. Cô tự nhủ: “Phải bình tĩnh. Không được để cảm xúc chi phối.”
Nhưng khi buổi tối kết thúc, một tình huống bất ngờ xảy ra. Cô Lâm vô tình làm rơi điện thoại, và Phùng Tử nhặt giúp cô. Trên màn hình điện thoại, cô vô tình nhìn thấy một tin nhắn từ một người đàn ông khác gửi đến Cố Triệu Thiên, đầy ẩn ý:
“Đừng quên quá khứ của chúng ta. Cô ấy không thể bước vào thế giới của anh như tôi từng làm.”
Phùng Tử sững sờ, tim nhói lên. Cô thầm nghĩ: “Liệu anh… có còn tình cảm với người khác? Hay quá khứ đó vẫn ám ảnh anh?”
Khi trở về căn hộ, Phùng Tử không nói gì với anh, chỉ im lặng ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn ra thành phố rực sáng ánh đèn. Cố Triệu Thiên nhận ra sự thay đổi trong cô, ánh mắt anh trầm xuống. Anh bước tới, nhẹ nhàng:
“Phùng Tử… cô đã nhìn thấy tin nhắn phải không?”
Cô gật đầu, giọng run: “Vâng… tôi… tôi không biết phải nghĩ sao nữa.”
Anh ngồi xuống bên cô, nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Đó chỉ là quá khứ. Tôi đã kết thúc tất cả với người đó từ lâu. Cô là hiện tại và tương lai của tôi. Tôi không muốn bất cứ ai hay bất cứ điều gì khiến cô hiểu lầm về tôi.”
Phùng Tử đỏ mặt, tim nhói lên nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa. “Anh… anh thật sự chắc chứ?”
Anh mỉm cười, ánh mắt trầm sâu nhưng đầy quyết tâm:
“Tôi chắc chắn. Tôi chọn cô, Phùng Tử. Không ai và không gì có thể thay đổi điều đó.”
Những ngày tiếp theo, Phùng Tử nhận ra rằng, mối quan hệ với Cố Triệu Thiên không chỉ là tình yêu lãng mạn. Nó là sự thử thách lòng tin, khả năng đối diện với áp lực xã hội và gia đình, và sự kiên nhẫn để vượt qua hiểu lầm.
Cô Lâm vẫn xuất hiện trong những buổi họp, nhưng giờ Phùng Tử không còn cảm giác lo lắng hay bối rối. Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều trở thành cơ hội để cô chứng minh bản thân, và quan trọng hơn, để chứng minh với anh rằng cô xứng đáng đứng bên anh.
Một buổi tối, khi Phùng Tử đứng trên ban công, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, cô thở dài:
“Cuộc sống của anh… đầy thử thách, nhưng tôi không sợ nữa. Dù quá khứ và những hiểu lầm có xuất hiện, tôi vẫn muốn bước cùng anh. Tôi sẵn sàng đối diện tất cả.”
Ở nơi biệt thự xa hoa, Cố Triệu Thiên nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhưng tràn đầy quyết tâm. Anh biết rằng, thử thách từ gia đình, áp lực xã hội và người thứ ba sẽ còn tiếp diễn, nhưng anh cũng biết rằng, Phùng Tử đủ mạnh mẽ để đứng bên anh. Một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn vừa thử thách đang dần bước sang giai đoạn mới, nơi ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, và nơi định mệnh đang sắp đặt từng bước chân, từng ánh mắt và từng cảm xúc…