Hạ Ly ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh nắng chiều xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu xuống mặt bàn đầy giấy tờ và đồ dùng cá nhân còn chưa kịp sắp xếp. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa nhẹ buông xuống như còn sót lại từ buổi sáng, và bỗng thấy lòng mình trống rỗng đến lạ thường. Ba năm – không dài, nhưng cũng đủ để hình thành thói quen, ký ức, cả niềm tin và tổn thương. Ba năm yêu thương, và cuối cùng là một kết thúc khiến Hạ Ly chẳng thể nào quên.
Cô thở dài, tay run run cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn cuối cùng. “Chúng ta nên dừng lại… anh cần thời gian để tìm lại chính mình.” Chỉ vài chữ đơn giản mà sao lại nặng trĩu, như những viên đá đổ lên ngực cô. Hạ Ly nhớ từng khoảnh khắc, từ những buổi sáng hẹn hò dưới ánh nắng vàng, những tin nhắn đêm khuya đầy yêu thương, đến cả những lần cãi vã vụn vặt nhưng rồi lại nhanh chóng làm lành. Tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm, và nỗi đau vẫn còn vẹn nguyên.
Cô đặt điện thoại xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh căn phòng, nơi mọi thứ dường như vẫn ổn, nhưng chính Hạ Ly biết, cuộc sống của cô đã thay đổi. Cô không muốn tiếp tục chìm trong đau khổ, không muốn mình bị quá khứ kéo lại, không muốn ngày nào cũng mở mắt là thấy nỗi buồn tràn đầy. Quyết định chuyển đến một thành phố mới không phải là giải pháp tuyệt đối, nhưng ít nhất sẽ là bước đầu để bắt đầu lại.
Hạ Ly đứng dậy, đi đến chiếc bàn nhỏ xếp đầy giấy tờ, những bộ quần áo chưa kịp gấp, vali chưa đóng. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Được rồi… Ly, mình phải làm lại từ đầu.” Tiếng tự nhủ vang lên trong đầu, vừa là lời động viên, vừa là lời thách thức chính mình. Cô biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng – thành phố mới, công việc mới, môi trường mới – tất cả đều là thử thách. Nhưng Hạ Ly muốn chứng minh rằng mình đủ mạnh mẽ để bước tiếp.
Buổi chiều dần chuyển sang tối, ánh sáng vàng nhạt của đèn đường len qua cửa sổ. Hạ Ly ngồi xuống, mở laptop, bắt đầu tìm kiếm thông tin về thành phố mới – nơi cô sẽ sống và làm việc. Cô ghi chú lại những địa chỉ cần thiết: nhà thuê, công ty, siêu thị, quán cà phê… Mọi thứ đều lạ lẫm, nhưng lại khiến tim cô xao xuyến. Cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức, giống như đứng trên mép một tấm ván rồi chuẩn bị nhảy xuống nước lạnh.
Ngày chuyển đi đến gần. Hạ Ly rời căn phòng cũ, mang theo vali nặng trĩu nhưng đầy hy vọng. Trong khoảnh khắc cuối cùng nhìn lại, cô nhắm mắt, hít thật sâu và thì thầm: “Ly, hãy sống thật với bản thân, hãy dũng cảm và tự tin. Mình xứng đáng hạnh phúc.”
Hành trình lên xe buýt kéo dài vài tiếng đồng hồ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những con đường xa lạ, ánh đèn đường lấp lánh, những dòng xe tấp nập. Thành phố này không phải là nơi quen thuộc, nhưng Hạ Ly cảm thấy một sức sống mới đang lan tỏa trong lòng. Cô tự nhủ: “Mọi thứ sẽ khác. Mình sẽ khác.”
Khi xe đến bến, Hạ Ly xách vali bước ra, hít một hơi không khí đầy mùi xăng xe và bụi đường, đồng thời cũng mùi hoa sữa thoảng qua từ những gốc cây bên đường. Thành phố hiện ra với sự náo nhiệt, đông đúc, nhưng không khiến cô sợ hãi. Thay vào đó, có một cảm giác kì lạ – cảm giác rằng ở đây, cô có thể làm lại từ đầu, có thể là chính mình.
Hạ Ly đi bộ theo bản đồ, tìm đến nơi cô sẽ thuê căn hộ nhỏ. Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, nhiệt tình và dễ mến. Căn phòng không lớn, nhưng gọn gàng, có ánh sáng tự nhiên chiếu vào và ban công nhìn ra phố. Hạ Ly đặt vali xuống, nhìn xung quanh, tự cười một mình. “Được rồi… nơi này sẽ là bắt đầu mới.”
Sau khi sắp xếp xong vài thứ cần thiết, Hạ Ly quyết định ra ngoài dạo quanh khu phố. Thành phố nhộn nhịp hơn cô tưởng, với những cửa hàng sáng đèn, mùi thức ăn từ quán nhỏ thoảng ra, tiếng người qua lại. Hạ Ly hít thật sâu, cảm nhận sự sống động của nơi đây, và tự nhủ mình phải hòa nhập.
Trong lúc dạo quanh, trời bắt đầu mưa nhẹ, những giọt mưa rơi lên tóc và vai Hạ Ly, làm cô giật mình một chút. Cô tìm chỗ trú mưa, một quán cà phê nhỏ ven đường, mở cửa bước vào. Không gian ấm cúng, ánh đèn vàng dịu, tiếng nhạc trầm ấm vang lên nhẹ nhàng. Hạ Ly chọn một chỗ gần cửa sổ, đặt tay lên tách cà phê nóng, cảm giác hơi ấm lan tỏa từ bàn tay đến tim cô.
Cô nhấp một ngụm, nhìn ra ngoài mưa bay, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ, cô đang bắt đầu một chương mới – chương không còn là nước mắt và đau khổ, mà là cơ hội để hàn gắn, để trưởng thành. Trong đầu Hạ Ly, một suy nghĩ hiện lên: “Mình sẽ không trốn tránh nữa. Mình sẽ sống, sẽ yêu thương, và sẽ hạnh phúc.”
Và rồi, như một định mệnh nhỏ nhoi, cánh cửa quán cà phê mở ra. Một chàng trai cao, mặc áo khoác tối màu, bước vào. Ánh mắt trầm lặng của anh quét qua khung cảnh, rồi dừng lại một thoáng ở Hạ Ly. Anh không nói gì, chỉ đứng đó một giây rồi di chuyển đến quầy gọi đồ.
Hạ Ly cảm thấy tim mình khẽ rung lên, nhưng cô nhanh chóng chấn tĩnh. “Chắc là tưởng tượng thôi…” – cô tự nhủ, nhưng ánh mắt không rời khỏi chàng trai kia. Anh có dáng vẻ bình thản, nhưng trong đôi mắt ấy lại có một nét gì đó khiến Hạ Ly tò mò, như thể anh vừa quan sát vừa thấu hiểu cả không gian xung quanh.
Chàng trai nhận đồ uống, quay người tìm chỗ ngồi, và vô tình… bước qua Hạ Ly. Hai người chạm vai nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Hạ Ly hơi giật mình, tim đập nhanh, nhưng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Anh ta mỉm cười nhẹ, một nụ cười ấm áp nhưng không quá gần gũi, rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.
Hạ Ly nhìn anh một lúc lâu, tự hỏi tại sao cảm giác này lại lạ lùng đến vậy. Cô chợt nhận ra rằng, có những con người xuất hiện trong đời không báo trước, nhưng lại khiến người ta chú ý ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. “Có lẽ… đây là khởi đầu của một câu chuyện mới,” Hạ Ly nghĩ.
Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, nhịp điệu nhẹ nhàng nhưng đều đặn, như nhắc nhở Hạ Ly rằng, dù còn nhiều khó khăn phía trước, cô vẫn có thể tìm thấy ánh sáng sau cơn mưa. Và trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác hy vọng lặng lẽ nảy nở trong lòng cô, ấm áp, nhẹ nhàng, nhưng đủ mạnh để cô biết rằng – cô đã sẵn sàng bước tiếp.
Hạ Ly không biết rằng chàng trai kia – Nam Duy – cũng vừa nhận ra một điều gì đó. Anh quan sát Hạ Ly từ góc bàn, thấy ánh mắt cô thoáng chút lo lắng, chút lạc lõng, nhưng cũng có chút quyết tâm. Anh lặng lẽ nghĩ: “Người này… khác với những người tôi từng gặp. Có lẽ sẽ còn gặp lại.”
Và thế, trong quán cà phê nhỏ, giữa những giọt mưa bay ngoài cửa sổ, hai con người xa lạ, mang trong mình những nỗi niềm riêng, bắt đầu bước vào cùng một chương mới của cuộc đời. Một chương mà cả hai đều không biết trước điều gì đang chờ đợi, nhưng đều cảm nhận được nhịp điệu nhẹ nhàng của định mệnh.