hành trình cùng anh

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạ Ly thức dậy với cảm giác vừa lo lắng vừa hứng khởi. Căn phòng nhỏ đầy ánh nắng khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn so với tối qua, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm của buổi chiều mưa hôm trước. Cô tự nhủ: “Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Phải cố gắng, Ly à.”

Hạ Ly nhanh chóng chuẩn bị, lựa chọn bộ trang phục công sở đơn giản nhưng gọn gàng. Gương mặt cô còn chút nhợt nhạt vì mất ngủ, nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm. Cô lướt qua điện thoại một lần nữa, kiểm tra địa chỉ công ty và lịch trình trong ngày, rồi bước ra khỏi căn hộ, tay cầm vali nhỏ và túi xách.

Thành phố vào buổi sáng thật náo nhiệt. Tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện, những ánh sáng chói chang phản chiếu trên kính các tòa nhà cao tầng – tất cả đều khiến Hạ Ly cảm thấy vừa choáng ngợp vừa hứng thú. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải làm quen với nơi này. Phải tự tin.”

Khi bước vào thang máy của tòa nhà văn phòng, Hạ Ly cảm nhận một luồng không khí mới. Những đồng nghiệp cùng tòa nhà trông vội vã, chăm chú nhìn điện thoại hay thảo luận công việc. Hạ Ly cảm thấy mình như một kẻ lạ, nhưng thay vì lo lắng, cô quyết định tận hưởng khoảnh khắc này. Một ngày mới, một cuộc sống mới.

Ở văn phòng, cô được hướng dẫn bởi một nhân viên tên Quỳnh Anh, người phụ nữ nhỏ nhắn, nhiệt tình và dễ gần. Quỳnh Anh dẫn Hạ Ly đi khắp nơi: phòng làm việc, khu vực bếp, phòng họp… rồi giới thiệu với các đồng nghiệp khác. Hạ Ly nhận thấy mọi người thân thiện, nhưng vẫn cảm thấy mình như kẻ ngoại đạo giữa một thế giới đã được hình thành từ lâu.

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng với việc làm quen với công việc mới, đọc email, ghi chú các nhiệm vụ cần thực hiện. Hạ Ly cảm thấy đầu óc hơi căng thẳng, nhưng đồng thời cũng có chút hứng khởi. Cô nhẩm nghĩ: “Mình sẽ làm được. Phải làm được.”

Đến giờ nghỉ trưa, Hạ Ly quyết định ra ngoài mua cơm. Cô vừa bước ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Trong quán cà phê nhỏ ở góc phố, người hôm qua – Nam Duy – đang ngồi một mình, ánh mắt vẫn trầm lặng nhưng tinh tế. Anh nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hạ Ly đứng đó một giây, trái tim chợt đập nhanh. Cô tự hỏi: “Sao mình lại gặp lại người này? Chắc chỉ là tình cờ thôi.” Nhưng lần này, ánh mắt của anh như nhìn thấu cô. Nam Duy nhận ra Hạ Ly ngay lập tức, hơi nhíu mày, nhưng rồi mỉm cười nhẹ.

Hạ Ly hít một hơi, bước vào quán. Cô chưa bao giờ tin vào “cái duyên” hay “định mệnh” trước đây, nhưng khoảnh khắc này khiến cô hơi rung động. Khi đến quầy, cô gọi đồ uống và tình cờ đứng cạnh Nam Duy.

“Chào buổi sáng,” Hạ Ly bỗng cất lời, hơi lúng túng.

Nam Duy quay sang, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ấm áp: “Chào buổi sáng.” Giọng anh nhẹ nhàng, không quá gượng gạo, khiến Hạ Ly cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cả hai đứng lặng một lúc, không khí hơi ngượng ngùng, nhưng cũng kỳ lạ, như có sợi dây vô hình kéo họ gần nhau. Hạ Ly lấy hết can đảm, hỏi: “Anh… hôm qua cũng ở đây phải không?”

Nam Duy gật nhẹ: “Vâng, tôi có ghé quán này vài lần.” Anh nhìn cô, ánh mắt có vẻ tò mò: “Còn cô, lần đầu đến thành phố à?”

Hạ Ly hơi ngạc nhiên nhưng đáp: “Vâng… vừa chuyển đến, hôm qua đi dạo và trú mưa ở đây.”

Nam Duy gật, như thể hiểu ra điều gì: “Thế thì chúng ta lại gặp nhau đúng lúc.”

Cuộc trò chuyện tiếp tục nhẹ nhàng, nhưng đủ để Hạ Ly cảm nhận rằng anh không chỉ là một người xa lạ. Có điều gì đó ở Nam Duy khiến cô muốn chia sẻ, muốn trò chuyện, dù mới gặp lần đầu. Cô kể sơ về công việc mới, về việc chuyển thành phố, và cả những lo lắng ban đầu. Nam Duy lắng nghe chăm chú, thi thoảng gật đầu, đôi khi đưa ra vài câu hỏi khiến Hạ Ly cảm thấy được quan tâm.

“Cô có vẻ hơi áp lực với mọi thứ,” Nam Duy nhận xét, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hạ Ly cười khẽ: “Ừ… chuyển nơi ở, công việc mới, mọi thứ đều lạ lẫm. Nhưng cũng thú vị.”

Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ trên môi: “Thú vị thì tốt, nhưng đừng để quá nhiều áp lực. Mỗi người đều cần thời gian để thích nghi.”

Hạ Ly thấy lòng mình dịu lại. Giọng nói trầm ấm, chậm rãi, không gấp gáp, khiến cô cảm thấy bình yên lạ thường. Cô nhận ra rằng, có những người xuất hiện trong đời không báo trước, nhưng chỉ một vài câu nói, một ánh mắt, đã đủ khiến tim người khác rung động.

Trong khi trò chuyện, Nam Duy nhìn đồng hồ, rồi nói: “Tôi phải đi làm. Nhưng nếu muốn, hôm nào có thể gặp lại, uống cà phê, trò chuyện thêm.”

Hạ Ly hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười nở trên môi: “Vâng… tôi rất vui nếu có thể gặp lại anh.”

Nam Duy gật nhẹ, rồi bước ra khỏi quán. Hạ Ly nhìn theo bóng lưng anh, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Một phần trong cô tự hỏi: “Liệu mình có nên coi đây là duyên số không?”

Buổi trưa trôi qua, Hạ Ly trở lại văn phòng, tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Cô nhớ từng chi tiết về Nam Duy: dáng đi, ánh mắt, giọng nói trầm tĩnh nhưng ấm áp… và cảm giác rằng có gì đó ở anh khiến cô muốn khám phá.

Chiều đến, Hạ Ly tiếp tục công việc, nhưng đầu óc thi thoảng lại nghĩ về cuộc gặp sáng nay. Cô tự nhủ: “Có lẽ mình đang tự tạo ra cảm xúc quá sớm… nhưng… sao lại thấy thích thú đến vậy?”

Khi tan làm, Hạ Ly ra về, trời vẫn còn lất phất mưa. Cô đứng trú ở mái hiên một tòa nhà gần đó, nhìn ra đường phố đông đúc. Mưa rơi nhè nhẹ, nhưng không làm cô thấy cô đơn như trước nữa. Trong lòng, một cảm giác lạ lùng xuất hiện: niềm hi vọng. Hi vọng rằng, ở nơi thành phố xa lạ này, cô sẽ tìm thấy không chỉ công việc, mà còn những điều đẹp đẽ trong cuộc sống – có thể là tình bạn, có thể là tình yêu, hoặc chỉ đơn giản là sự bình yên.

Và rồi, như một phép màu nhỏ, Hạ Ly nhìn thấy Nam Duy bước ra từ tòa nhà đối diện, cầm ô đi về phía đường chính. Ánh mắt anh quét qua cô, và lần này, nụ cười của anh dài hơn, nhẹ nhàng hơn, như gửi một thông điệp vô hình: “Chào buổi chiều, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

Hạ Ly mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ… đây chính là sự khởi đầu mới mà mình đang tìm kiếm.”

Mưa tiếp tục rơi, nhịp điệu đều đặn, nhưng trong lòng Hạ Ly, mọi thứ dường như ấm áp và tràn đầy hy vọng hơn bao giờ hết. Một câu chuyện mới vừa bắt đầu, với con người mới, với cảm xúc mới… và cô biết rằng mình đã sẵn sàng đón nhận tất cả.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×