hành trình cùng anh

Chương 11:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Ba, Hạ Ly thức dậy trong căn hộ nhỏ, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua rèm cửa, nhưng tâm trạng cô lại lấn át sự bình yên ấy. Hôm nay là buổi khảo sát hiện trường cho một chiến dịch ngoài trời quan trọng, và điều kiện thời tiết lại có dấu hiệu mưa bão nhẹ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những đám mây xám dần kéo tới, gió thoảng lạnh.

Hạ Ly nhắn tin cho Nam Duy:

"Anh… hôm nay trời có vẻ không thuận lợi, nhưng chúng ta vẫn phải khảo sát hiện trường. Anh có đi không?"

Nam Duy trả lời ngay:

"Đương nhiên. Chúng ta cùng đi. Tôi sẽ đón cô lúc 8h."

Cô thở dài, vừa lo lắng vừa cảm thấy yên tâm. Sự hiện diện của Nam Duy khiến cô cảm thấy vững vàng, bất chấp điều kiện thời tiết.

Khi Nam Duy đến, anh lái xe tới văn phòng rồi cùng Hạ Ly di chuyển tới khu vực khảo sát. Trên đường đi, gió mạnh hơn dự đoán, mưa bắt đầu rơi lất phất. Hạ Ly co ro trong áo khoác, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập nhanh: “Trời mưa thế này… liệu chúng ta có kịp hoàn thành khảo sát không?”

Nam Duy nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy quyết tâm: “Không sao đâu. Chỉ cần chúng ta phối hợp, mọi chuyện sẽ ổn.”

Khi tới hiện trường, gió mạnh khiến cây cối đung đưa, bầu trời xám xịt tạo cảm giác vừa hồi hộp vừa nguy hiểm. Hạ Ly cảm thấy một luồng căng thẳng trong người, nhưng khi thấy Nam Duy đứng bên cạnh, cô lại bình tĩnh hơn.

Buổi khảo sát bắt đầu. Họ phải đo đạc khu vực, kiểm tra ánh sáng, bố cục cảnh quan và khả năng triển khai chiến dịch. Mỗi bước đi đều cần cẩn thận vì nền đất trơn do mưa, nhưng Nam Duy luôn đi gần, hướng dẫn từng bước và bất ngờ nắm tay Hạ Ly khi cô loạng choạng.

Một khoảnh khắc dở khóc dở cười xảy ra khi Hạ Ly cố gắng đo khoảng cách giữa hai cây lớn, nhưng lại trượt chân, ngã hẳn xuống bùn. Cô la lên, vừa sợ vừa xấu hổ, nhưng Nam Duy lập tức lao tới kéo cô lên, tay anh dính đầy bùn, nhưng vẫn giữ cô đứng vững.

“Anh… anh bẩn hết cả tay rồi!” Hạ Ly hốt hoảng, đỏ mặt vì vừa lo vừa bối rối.

Nam Duy cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Không sao. Chỉ cần cô an toàn, còn bẩn một chút cũng không sao.”

Khoảnh khắc ấy khiến Hạ Ly cảm thấy trái tim mình rung lên, vừa ấm áp vừa ngượng ngùng. Cô không thể giấu được nụ cười, dù bùn đất phủ đầy người.

Tiếp tục khảo sát, họ đi đến khu vực gần hồ nhỏ. Mưa rơi mạnh hơn, gió thổi tung các tấm đo sáng và bảng ghi chú. Hạ Ly cố gắng nhặt lại, nhưng một tấm bảng trượt xuống nước, và cô vội lao ra định kéo lại. Nam Duy nhanh chóng chạy tới, giữ cô khỏi trượt ngã, và cả hai đứng sát nhau trong cơn mưa, quần áo ướt sũng.

“Anh… chúng ta ướt hết rồi!” Hạ Ly vừa cười vừa la lên, cảm giác vừa mệt vừa vui.

Nam Duy nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm: “Ừ, ướt rồi… nhưng ít ra chúng ta vẫn an toàn. Và cô cười, tôi thấy yên tâm hơn nhiều.”

Hạ Ly đỏ mặt, cúi đầu, cảm giác tim đập mạnh. Cô nhận ra rằng tình cảm của cô dành cho Nam Duy đã vượt qua mức đồng nghiệp, trở thành một cảm giác tin tưởng và rung động sâu sắc.

Sau khi nhặt lại các dụng cụ và hoàn thành đo đạc, họ đứng trên một gò đất cao, nhìn toàn cảnh khu vực khảo sát. Mưa nhỏ dần, gió nhẹ thổi, cảnh vật trông vừa thơ mộng vừa hùng vĩ. Hạ Ly thở dài, ánh mắt nhìn Nam Duy:

“Ngày hôm nay thật… vừa căng thẳng vừa thú vị.”

Nam Duy mỉm cười, đặt tay lên vai cô: “Và chúng ta đã cùng nhau vượt qua. Ly… cô đã làm rất tốt.”

Khoảnh khắc này, Hạ Ly cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung vì rung động. Cô không giấu được sự ấm áp và hạnh phúc khi được anh khen ngợi.

Trên đường về, cả hai đi cạnh nhau trong xe, áo khoác vẫn còn ướt. Hạ Ly quay sang, ánh mắt long lanh: “Anh… hôm nay, em… em cảm giác gần anh hơn bao giờ hết.”

Nam Duy nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Ly… tôi cũng vậy. Và tôi muốn… luôn ở bên cô, qua mọi bão tố.”

Hạ Ly không nói gì, chỉ cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ tay anh, nhịp tim rộn ràng. Cô tự nhủ: “Có lẽ… tình cảm của chúng tôi sẽ ngày càng bền chặt, vượt qua mọi thử thách, cả trong công việc lẫn cuộc sống.”

Về đến căn hộ, Hạ Ly bước vào, ngồi trên ghế, mắt nhắm lại. Ngày hôm nay vừa căng thẳng vừa đầy cảm xúc, nhưng cô biết rằng nhờ có Nam Duy bên cạnh, mọi thử thách đều trở nên nhẹ nhàng. Cô mỉm cười, lòng tràn ngập hy vọng và tình cảm: “Có anh bên cạnh, tôi không còn sợ bão tố nào cả.”

Bầu trời ngoài cửa sổ nhuộm màu hoàng hôn, ánh sáng vàng dịu chiếu vào căn phòng nhỏ, nhắc nhở Hạ Ly rằng tình cảm, sự tin tưởng và đồng hành sẽ luôn tìm cách nở hoa. Và cô đã sẵn sàng để đón nhận mọi thử thách – với anh ấy, người đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong trái tim cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×