hành trình cùng anh

Chương 9:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ chín của Hạ Ly trong dự án, văn phòng tràn đầy năng lượng căng thẳng nhưng cũng đầy hứng khởi. Khách hàng vừa gửi email với những yêu cầu chỉnh sửa mới, kết hợp cả thay đổi nội dung quảng cáo lẫn một số thay đổi về hình ảnh và màu sắc. Thời hạn lại rút ngắn xuống còn một ngày.

Hạ Ly nhìn màn hình, tim đập nhanh. Cô hít sâu, nhắn tin cho Nam Duy:

"Chúng ta sẽ làm được chứ?"

Không lâu sau, Nam Duy trả lời:

"Chắc chắn. Tôi đã chuẩn bị trước các dữ liệu và phương án phối hợp, cô chỉ cần tập trung phần hình ảnh và ý tưởng. Tôi sẽ hỗ trợ phần còn lại."

Cảm giác an toàn lan tỏa trong lòng Hạ Ly. Cô biết rằng dù áp lực lớn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua.

Buổi sáng bắt đầu với việc rà soát toàn bộ ý tưởng, chỉnh sửa các bản thiết kế và nội dung. Hạ Ly nhận ra một số chi tiết quan trọng bị bỏ sót, khiến cô lo lắng. “Nếu không kịp, cả dự án sẽ bị trễ,” cô thầm nghĩ.

Nam Duy đứng cạnh, nhìn vào màn hình, rồi nghiêng người nhẹ: “Cô bình tĩnh. Chúng ta chia nhỏ công việc, xử lý từng phần một. Tôi sẽ lo phần dữ liệu và khách hàng, cô tập trung phần hình ảnh.”

Hạ Ly gật, cảm giác áp lực giảm đi một nửa. Họ bắt đầu làm việc phối hợp nhịp nhàng. Mỗi khi Hạ Ly gặp khó khăn, Nam Duy không áp đặt mà chỉ gợi ý, giúp cô thấy hướng đi mới. Khi cô thử điều chỉnh bố cục, anh đứng gần, ánh mắt dịu dàng, chỉ tay hướng dẫn, tạo nên cảm giác an toàn và yên tâm.

Giữa buổi sáng, một sự kiện bất ngờ xảy ra: điện thoại của Hạ Ly reo liên tục, là tin nhắn từ người thân báo cô mẹ cô đang ốm nặng và cần đưa đến bệnh viện gấp. Trái tim Hạ Ly chùng lại. Cô quay sang Nam Duy, giọng run run:

“Anh… tôi… mẹ tôi… cô ấy không khỏe, tôi phải đi ngay bây giờ.”

Nam Duy lập tức đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc: “Được, tôi sẽ xử lý phần còn lại ở đây. Cô cứ yên tâm đi.”

Cảm giác ấm áp và tin tưởng khiến Hạ Ly bối rối. Cô chưa bao giờ thấy một đồng nghiệp lại quan tâm chu đáo đến mình như vậy. Cô vội vàng chuẩn bị đi, và Nam Duy bất ngờ nắm tay cô, nhìn thẳng vào mắt:

“Ly… tôi sẽ đi cùng cô. Chúng ta cùng nhau.”

Hạ Ly hơi do dự, nhưng rồi gật đầu. Cô cảm nhận được sự dịu dàng, bảo vệ trong ánh mắt anh, tim đập rộn ràng. Hai người lập tức rời văn phòng, leo lên xe Nam Duy và chạy thẳng đến bệnh viện.

Trên đường đi, Hạ Ly không nói gì, nhưng đôi tay hơi run, trái tim căng thẳng vì lo lắng cho mẹ. Nam Duy nắm chặt tay cô, vừa lái xe vừa an ủi:

“Bình tĩnh đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi ở đây, không rời đâu.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Ly cảm nhận một sự an toàn chưa từng có. Sự hiện diện của Nam Duy khiến cô yên lòng, cảm giác áp lực tan biến phần nào. Cô khẽ thở, dựa vào vai anh một chút, cảm giác gần gũi và ấm áp lan tỏa.

Khi đến bệnh viện, Hạ Ly vội vàng vào phòng cấp cứu, Nam Duy đứng ngoài, giữ chặt tay cô trước khi vào: “Tôi ở đây, Ly. Gọi nếu cần gì.”

Một giờ trôi qua trong sự hồi hộp, cuối cùng bác sĩ bước ra, thông báo mẹ cô đã ổn, cần nghỉ ngơi vài ngày. Hạ Ly thở phào, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập. Cô quay sang Nam Duy, đôi mắt lấp lánh:

“Anh… cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi không biết sẽ làm sao.”

Nam Duy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Đừng cảm ơn, Ly. Tôi sẽ luôn ở bên cô. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua thử thách hôm nay, phải không?”

Hạ Ly gật, tim như nhảy lên vì cảm giác rung động: “Ừ… chúng ta đã cùng nhau vượt qua.”

Trên đường về, không khí giữa họ trở nên dịu dàng hơn. Họ đi cạnh nhau, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau, nhưng không cần nói nhiều. Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều chứa đựng sự quan tâm và tin tưởng.

Về đến nhà, Hạ Ly bước vào, đặt túi xuống và ngồi trên ghế, mắt nhắm lại. Ngày hôm nay đã khiến cô nhận ra nhiều điều: công việc là thử thách, nhưng cuộc sống còn nhiều bất ngờ. Và điều quan trọng nhất là, bên cạnh cô luôn có một người đồng hành – không chỉ là Nam Duy, mà là người mang đến sự bình yên, tin tưởng và rung động mà cô chưa từng trải qua.

Trong lòng Hạ Ly, một suy nghĩ lóe lên: “Có lẽ… không chỉ trong công việc, mà trong cuộc sống, tôi cần anh ấy bên cạnh. Và… tôi biết, anh cũng vậy.”

Bầu trời chiều nhuộm màu hoàng hôn dịu dàng, ánh sáng chiếu qua cửa sổ căn hộ nhỏ, nhắc nhở Hạ Ly rằng, dù thử thách có đến bất ngờ, cô vẫn có thể vượt qua – miễn là có Nam Duy bên cạnh. Và trái tim cô, lần đầu tiên, thật sự rung động vì một người không chỉ là đồng nghiệp mà còn là… người đồng hành trong mọi thử thách của cuộc đời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×