hành trình cùng anh

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tám kể từ khi Hạ Ly chính thức tham gia dự án, không khí trong công ty trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Khách hàng vừa gửi email yêu cầu bổ sung một số ý tưởng mới, đồng thời rút gọn thời gian trình bày lần tiếp theo xuống chỉ còn hai ngày. Tin nhắn này khiến cả nhóm rối loạn, nhưng Hạ Ly và Nam Duy lại cảm thấy như nhận được “lời thách thức” mới – một cơ hội để chứng tỏ năng lực và phối hợp nhịp nhàng hơn.

Hạ Ly mở laptop, nhấp vào các tài liệu mới, cảm giác căng thẳng len lỏi qua từng ngón tay. Cô hít sâu, nhìn sang bàn bên cạnh, nơi Nam Duy đang tập trung với vẻ mặt nghiêm túc nhưng bình tĩnh. Anh ngước lên, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết đoán:

“Chúng ta sẽ chia công việc ra, tôi lo phần phân tích và số liệu, cô tập trung phần ý tưởng và hình ảnh. Như vậy sẽ hiệu quả hơn.”

Hạ Ly gật, cảm giác tin tưởng tràn ngập: “Được, mình sẽ bắt đầu ngay.”

Ngay lập tức, buổi sáng trở thành một cuộc chạy đua với thời gian. Hạ Ly chỉnh sửa thiết kế, soạn nội dung, đôi khi phải thay đổi toàn bộ bố cục để phù hợp với yêu cầu mới. Nam Duy liên tục đưa ra gợi ý, đôi lúc chỉnh sửa trực tiếp nhưng luôn nhẹ nhàng, không áp đặt.

Một khoảnh khắc căng thẳng xảy ra khi Hạ Ly nhận ra một chi tiết quan trọng trong bản thiết kế bị bỏ sót. Cô hơi hoảng, tay run run: “Anh… tôi… tôi làm thiếu chỗ này.”

Nam Duy nhanh chóng cúi xuống, mắt nhìn vào màn hình: “Không sao. Chúng ta sửa ngay. Cô chỉ cần tập trung vào phần chính, tôi lo phần còn lại.”

Họ làm việc liên tục, nhưng không khí căng thẳng dần chuyển sang một nhịp phối hợp nhịp nhàng. Mỗi khi Hạ Ly gặp khó khăn, anh lại nhẹ nhàng nắm tay, chỉ dẫn, hoặc trao cho cô một cái nhìn đầy an ủi. Lần này, không còn khoảng cách giữa họ, mọi thứ trở nên gần gũi tự nhiên.

Đến buổi trưa, Hạ Ly cảm thấy mệt mỏi và đói. Nam Duy gợi ý: “Chúng ta tạm nghỉ ăn trưa một chút, sau đó quay lại với năng lượng mới.”

Cô cười, gật đầu: “Ừ… mình cần nghỉ một chút.”

Họ ra quán ăn gần công ty. Trên đường đi, Hạ Ly vô tình vấp phải một ổ gạch lồi. Trong tích tắc, Nam Duy đặt tay lên vai cô, giữ cô đứng vững. Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, và Hạ Ly cảm nhận một luồng điện lạ chạy qua tim.

“Cẩn thận nhé,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

Cô ngượng ngùng, nhưng trái tim đập nhanh: “Cảm ơn anh… thật may là anh ở đây.”

Buổi chiều trở lại công ty, thử thách tiếp tục. Hạ Ly và Nam Duy cùng nhau rà soát toàn bộ ý tưởng, chỉnh sửa bản trình bày lần cuối. Một vài chi tiết nhỏ khiến Hạ Ly căng thẳng, nhưng Nam Duy luôn ở bên, chỉ dẫn từng bước một, khiến cô vừa cảm thấy an toàn vừa hứng thú với công việc.

Trong lúc chỉnh sửa, Hạ Ly vô tình làm rơi bút lên sàn. Nam Duy cúi xuống nhặt, đưa lại cho cô và khẽ cười: “Cẩn thận nhé, cô đang làm việc quá nhiệt tình rồi.”

Cô đỏ mặt, nhận bút, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp: “Anh… luôn để ý mọi thứ nhỉ?”

Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng: “Tôi quan tâm cô, Ly. Chỉ thế thôi.”

Khi dự án dần hoàn thiện, cả hai cùng nhau rà soát lần cuối. Hạ Ly nhận ra rằng, những khó khăn và thử thách đã giúp họ hiểu nhau hơn, phối hợp nhịp nhàng và gần gũi hơn. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt Nam Duy, cô cảm nhận được sự an toàn, sự tin tưởng, và cả một cảm giác rung động mà cô chưa từng trải qua.

Buổi chiều tan làm, Nam Duy tiễn Hạ Ly về. Trên đường đi, họ đi qua con phố nhỏ, ánh nắng chiều dịu dàng chiếu xuống, tạo nên khung cảnh ấm áp. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân và tiếng gió nhẹ.

Đến trước cửa căn hộ, Hạ Ly quay sang nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Anh… hôm nay cảm ơn anh vì tất cả. Không chỉ giúp tôi trong công việc, mà còn khiến tôi… cảm thấy bình yên.”

Nam Duy nắm tay cô nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến: “Ly… tôi sẽ luôn ở bên cô. Không chỉ trong công việc, mà còn… trong mọi lúc.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Ly không giấu nổi nụ cười, má ửng hồng: “Tôi… tôi cũng muốn… gần anh như thế này.”

Nam Duy mỉm cười, nhìn sâu vào mắt cô, rồi nghiêng người, hôn nhẹ lên trán Hạ Ly. Hơi ấm và sự dịu dàng lan tỏa, khiến cô cảm thấy trái tim như tan chảy.

Khi Hạ Ly bước vào nhà, cô đặt túi xuống, ngồi trên ghế và nhắm mắt lại. Ngày hôm nay đã thay đổi nhiều thứ trong lòng cô. Không chỉ là cảm giác an toàn, mà còn là tình cảm đang nảy nở, sâu đậm hơn bao giờ hết. Cô tự nhủ: “Có lẽ… tôi đã bắt đầu yêu Nam Duy, và anh cũng thế. Điều này… thật ngọt ngào và đúng lúc.”

Bầu trời ngoài cửa sổ nhuộm màu hoàng hôn dịu dàng, ánh sáng rọi vào căn phòng nhỏ, như muốn nhắc nhở Hạ Ly rằng: tình cảm, dù âm thầm hay rõ ràng, sẽ luôn tìm cách nở hoa, và cô đã sẵn sàng để đón nhận điều đó.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×