hành trình khơi mở một cái tôi khác

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên đứng trước tấm gương, gần như không nhận ra chính mình. Cô đã chọn chiếc váy đen liền thân mà cô hiếm khi mặc—một thiết kế ôm sát tôn lên những đường cong kín đáo nhưng sắc sảo, và quyết định bỏ qua lớp trang điểm nhẹ nhàng thường lệ để nhấn mạnh đôi mắt khói sâu thẳm. Cô muốn trông giống như một nhân vật trong tiểu thuyết của chính mình, một người dám bước vào bóng tối để tìm ánh sáng.

Tối nay là buổi triển lãm tranh của một họa sĩ đương đại tên là Trần Vũ, nổi tiếng với những tác phẩm trừu tượng giàu tính ẩn dụ về cảm xúc và dục vọng.

Người bạn thân, Lâm Kỳ, đã đợi sẵn ở cửa. Kỳ là người mẫu ảnh, một người phụ nữ sống bằng trực giác và đam mê. "Cuối cùng cậu cũng chịu ra khỏi hang động của nhà văn," Kỳ cười rạng rỡ, ôm lấy Nhiên. "Trông cậu hôm nay khác hẳn. Đây mới là Nhiên tớ muốn thấy."

Không gian triển lãm chật kín người. Ánh sáng vàng mờ ảo, nhạc Jazz dịu nhẹ, và mùi hương phức tạp của sơn dầu, rượu vang đỏ cùng nước hoa đắt tiền tạo nên một bầu không khí say mê và mơ hồ. Đây là thế giới mà Nhiên chỉ nhìn thấy qua các trang tạp chí – thế giới của những người sống theo cảm xúc, của những nghệ sĩ sẵn sàng phơi bày mọi bí mật.

Nhiên bắt đầu đi dạo quanh các tác phẩm. Những bức tranh của Trần Vũ mạnh mẽ, táo bạo, và gần như hung dữ trong cách ông dùng màu sắc và hình khối để diễn tả những xung đột nội tâm. Cô dừng lại trước một bức tranh lớn, chỉ có màu đen, trắng và một vệt đỏ duy nhất như một vết thương chưa lành.

"Cảm xúc rất mạnh, phải không?" Một giọng nói trầm ấm, cuốn hút vang lên bên tai cô.

Nhiên quay lại. Đó là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ phong trần, với mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt sắc sảo đang nhìn thẳng vào cô, không hề che giấu sự đánh giá. Anh ta mặc áo sơ mi linen trắng, tay áo xắn lên để lộ hình xăm mờ nhạt trên cổ tay, toát ra vẻ tự do, bất cần nhưng đầy quyến rũ.

"Anh là... họa sĩ Trần Vũ?" Nhiên hỏi, cảm thấy cổ họng hơi khô.

"Tôi là kiến trúc sư Khải Phong," anh ta đáp, nở một nụ cười nửa miệng đầy mị lực. "Tôi đến đây vì Vũ là bạn thân của tôi. Và tôi có thể đoán, cô là người đang cố gắng giải mã tác phẩm này."

Nhiên lắc đầu: "Tôi đang cố gắng giải mã... cảm xúc đằng sau nó. Tác phẩm này... nó rất khao khát."

Khải Phong đưa tay chạm nhẹ vào bức tranh, ánh mắt anh ta lướt từ vệt đỏ trên canvas lên gương mặt Nhiên. "Khao khát, đúng. Nhưng cũng là sự kiềm chế đến cùng cực. Cô thấy đấy, vệt đỏ gần như bị nuốt chửng bởi màu đen và trắng. Nó giống như một đam mê bị giấu kín, bị kìm nén dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo."

An Nhiên sững sờ. Anh ta không chỉ là một kiến trúc sư. Anh ta là một nhà phân tích cảm xúc. Đúng như cô cần.

"Tôi là An Nhiên, một nhà văn," cô giới thiệu. "Và tôi đang bị bế tắc, vì những gì tôi viết... đều quá kiềm chế, quá 'sạch sẽ'."

Khải Phong nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú thực sự. "Ồ, Nhà văn. Tôi có thể hình dung ra điều đó. Cô trông giống như người viết ra những cuốn sách mà mọi người nên đọc, chứ không phải những cuốn mà họ muốn đọc. Vậy cô định làm gì để tìm thấy 'vệt đỏ' của mình?"

"Tôi đang tìm kiếm trải nghiệm," Nhiên thẳng thắn. Cô không còn sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự khao khát được dấn thân. "Tôi cần hiểu những đam mê sâu thẳm, những khao khát 'trần trụi' đó bắt nguồn từ đâu, và nó ảnh hưởng đến con người như thế nào."

Khải Phong cười vang, một tiếng cười phóng khoáng và dễ lây lan. "Một Dự án Nghiên cứu Thực tế thú vị. Họa sĩ dùng màu sắc, Nhà văn dùng từ ngữ. Và tôi, một Kiến trúc sư, dùng cấu trúc để tạo nên không gian sống. Nhưng dù là gì, tất cả chúng ta đều đang cố gắng định hình ham muốn."

Anh ta tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, khiến Nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp không tự chủ. Mùi hương nam tính mạnh mẽ của anh ta lấp đầy không gian nhỏ hẹp.

"Tôi có một đề nghị," Khải Phong nói, giọng anh ta hạ xuống tông thấp, gần như thì thầm. "Cô đang tìm kiếm cảm hứng. Tôi đang tìm kiếm một người trò chuyện thú vị. Hãy để tôi trở thành người hướng dẫn cô trong 'Dự án Nghiên cứu' này. Tôi có thể chỉ cho cô thấy những cấu trúc cảm xúc phức tạp nhất mà con người xây dựng và phá vỡ."

Anh ta đưa tay ra. Bàn tay to, ấm và mạnh mẽ. "Sẽ có những giới hạn, An Nhiên. Nhưng không có sự an toàn. Cô sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm và chấp nhận những cảm xúc dữ dội đó, chỉ để viết được cuốn sách mà cô muốn, phải không?"

An Nhiên nhìn vào đôi mắt anh ta. Cô thấy một ngọn lửa, không phải lửa tình nóng vội, mà là ngọn lửa của sự thách thức và khám phá. Đây chính là cánh cửa cô cần. Cô sẽ không lùi bước. Cô là một nhà văn, và một nhà văn cần phải dũng cảm.

Cô đặt tay mình vào tay anh ta. "Được. Khải Phong. Hãy bắt đầu từ đâu?"

Khải Phong siết nhẹ tay cô. "Một nơi mà sự kiềm chế của cô dễ bị phá vỡ nhất. Ngày mai, một bữa tối không có sự kiểm soát. Cô có dám không?"


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×