An Nhiên dành cả ngày hôm sau trong trạng thái nửa lo lắng, nửa hưng phấn. Sự lo lắng đến từ bản tính thận trọng bấy lâu, còn sự hưng phấn đến từ khao khát thoát khỏi sự tù túng của chính mình. Cô biết Khải Phong không chỉ mời cô đi ăn tối. Đó là một lời mời vào một khuôn khổ trải nghiệm mà cô chưa từng nghĩ đến.
Đúng 8 giờ tối, Khải Phong lái xe đến đón cô. Chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng, nội thất da thuộc sang trọng, tạo cảm giác mạnh mẽ và bí ẩn. Nhiên bước vào, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới an toàn của cô và không gian này.
"Cô trông sẵn sàng cho một điều gì đó mới mẻ, An Nhiên," Khải Phong nhận xét, liếc nhìn cô một cách chậm rãi, đầy ý vị. Hôm nay, anh ta mặc bộ vest tối màu, khiến vẻ ngoài vốn đã quyến rũ nay càng thêm sắc sảo, gợi cảm.
"Tôi là một nhà văn," Nhiên đáp, giọng cô pha chút thách thức. "Sự mới mẻ là chất liệu. Tôi đã nói, tôi sẽ không đặt giới hạn cho những gì mình cảm nhận."
Khải Phong cười, tiếng cười trầm và cuốn hút lấp đầy không gian: "Tuyệt vời. Vậy chúng ta hãy đến nơi mà sự kiểm soát là một điều xa xỉ."
Điểm đến của họ là một nhà hàng nằm khuất trong một khu biệt thự cổ, không có bảng hiệu rõ ràng. Ánh sáng bên trong rất tối, gần như chỉ có ánh nến lấp lánh và nhạc nền Latinh rộn ràng, kích thích mọi giác quan. Không gian thân mật và nóng bỏng đến mức chỉ cần bước vào, Nhiên đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên.
Trong suốt bữa ăn, Khải Phong không hỏi về công việc, không hỏi về đời tư cũ của cô. Anh ta chỉ tập trung vào cảm giác.
"Cô cảm nhận gì về rượu vang này?" Anh ta đưa ly rượu đến gần mũi cô. "Đừng dùng từ ngữ tiêu chuẩn. Hãy nói về sự va chạm của nó lên đầu lưỡi cô, vị chát siết chặt vòm họng cô, sự ngọt ngào len lỏi vào cổ họng cô."
Nhiên buộc phải rời xa thói quen phân tích logic, và bắt đầu cảm nhận bằng bản năng. Cô mô tả hương vị như "một sự thỏa hiệp mạnh mẽ giữa sự cấm kỵ và sự đầu hàng," và thấy Khải Phong mỉm cười hài lòng.
Khi món ăn chính được dọn ra, Khải Phong đưa tay qua bàn, chạm vào cổ tay cô. "Nhà văn," anh nói khẽ, mắt khóa chặt lấy cô. "Cô có biết, hầu hết mọi người đều sợ sự thân mật thực sự không? Họ e ngại ánh mắt trần trụi, sự chạm nhẹ quá lâu. Họ thích sự an toàn của những rào cản."
Nhiên cảm thấy da thịt mình nóng lên dưới cái chạm của anh ta. Đó không phải là một cái chạm tán tỉnh đơn thuần, mà là một sự thăm dò, một thử nghiệm.
"Tôi đã luôn xây dựng những rào cản đó," Nhiên thừa nhận, cảm thấy mình đang thành thật hơn bao giờ hết. "Tôi viết về tình yêu, nhưng tôi sợ để người khác thực sự nhìn thấy mình."
"Và đó là lý do tại sao ngòi bút của cô đóng băng," Khải Phong nói, siết nhẹ hơn một chút. "Muốn viết về sự giải phóng cảm xúc, cô phải tự giải phóng mình trước. Bắt đầu từ những điều nhỏ nhất."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng luồn ngón cái vào lòng bàn tay cô, cọ xát da thịt một cách chậm rãi.
Nhiên không rụt tay lại. Cô để yên, tập trung vào cảm giác: sự mềm mại của da anh, sự mạnh mẽ của xương khớp, nhiệt độ ấm áp truyền qua da cô. Đó là một cảm giác gần gũi đến mức đáng sợ, nhưng cũng gây nghiện lạ lùng. Cô cảm nhận được một luồng điện nhẹ chạy dọc cánh tay mình.
"Đó là cảm giác gì?" Khải Phong yêu cầu, giọng anh ta mang theo một chút thách thức.
"Nóng... và... bị chiếm lĩnh," Nhiên thì thầm, không rời mắt khỏi anh ta. Cô đang thực hành mô tả cảm xúc thô mộc nhất. "Nó kích thích ý muốn... đầu hàng."
Khải Phong nhếch mép, ánh mắt sâu thẳm như đã nhìn thấu mọi bí mật của cô. "Đầu hàng, nhưng không phải là yếu đuối. Đó là sự chấp nhận để cảm xúc dẫn lối. Tốt lắm, Nhà văn."
Sau bữa ăn, Khải Phong đưa Nhiên đến một phòng chờ riêng biệt. Không gian tối hơn, chỉ có một chiếc ghế sofa dài và một bàn cocktail nhỏ. Anh ta rót cho cô một ly rượu mạnh khác.
"Chúng ta không nói về sex, không nói về tình yêu, An Nhiên," anh nói, ngồi sát cạnh cô, gần đến mức đầu gối họ chạm nhau. "Chúng ta nói về sự thân mật, sự cởi mở, và ranh giới. Cô phải biết ranh giới của mình là gì, trước khi cô có thể viết về việc vượt qua nó."
Anh ta đưa tay lên, từ từ vén lọn tóc vương trên má cô, ngón tay anh chạm nhẹ vào da mặt cô. Nhiên cảm thấy toàn bộ cơ thể mình căng lên, một loại sự chờ đợi đầy bản năng. Cô không chống cự, không né tránh. Cô ghi nhớ từng chi tiết: độ thô ráp của đầu ngón tay anh ta, nhịp tim đập nhanh của chính mình, hơi thở ấm áp phả vào gò má.
Cô nhận ra, anh ta không cố gắng quyến rũ cô bằng những lời mật ngọt hay những hành động vồ vập. Anh ta đang quyến rũ cô bằng trí tuệ và sự thấu hiểu bản chất con người. Anh ta đang mở khóa cô.
"Tôi đang cảm nhận được chất liệu," Nhiên hít một hơi sâu, giọng nói run rẩy vì sự phấn khích bên trong. "Sự thân mật này... nó tạo ra một áp lực mà tôi chưa từng biết."
Khải Phong nở một nụ cười thỏa mãn. Anh ta nghiêng người, sát hơn nữa, đến mức Nhiên có thể cảm thấy hơi thở của anh ta trên môi mình.
"Áp lực đó, Nhà văn," anh thì thầm, "là khoảnh khắc mà hư cấu chạm vào thực tế. Hãy viết về nó."
Khoảnh khắc đó kéo dài vô tận, căng thẳng và kịch tính hơn bất cứ cảnh hôn nào cô từng viết. Khải Phong giữ nguyên vị trí, chờ đợi cô hành động. Anh ta đang cho cô quyền kiểm soát trong sự hỗn loạn.
Sau đó, anh ta lùi lại, chỉ một chút, đủ để cô có thể thở.
"Đủ cho buổi tối đầu tiên," Khải Phong nói, đứng dậy. "Tôi sẽ đưa cô về. Hãy viết đi, An Nhiên. Viết về cảm giác muốn đầu hàng đó."
Khi về đến nhà, Nhiên không ngủ. Cô lao vào bàn làm việc, các ngón tay gõ trên bàn phím như điên. Cô viết về sự căng thẳng khi Khải Phong chạm vào cô, viết về sự kích thích của việc bị thăm dò, viết về ranh giới mỏng manh giữa sự tò mò và sự đầu hàng.
Cô đã tìm thấy vệt đỏ đầu tiên của mình.