Suốt ba ngày sau buổi tối với Khải Phong, An Nhiên sống trong một trạng thái hưng phấn và làm việc điên cuồng. Các từ ngữ tuôn ra khỏi ngòi bút cô không còn là những câu văn khô khan, sáo rỗng nữa. Chúng là lửa.
Cô viết về ánh sáng mờ ảo của nhà hàng, về áp lực từ đôi mắt của Khải Phong, về sự căng thẳng khi anh ta giữ cổ tay cô. Cô không viết những cảnh hành động trần trụi, nhưng cô viết về sự khát khao ẩn giấu bên dưới bề mặt. Cô mô tả cảm giác bị "chiếm lĩnh" bằng ngôn từ sắc sảo và đầy gợi cảm, tập trung vào những rung động vi tế của da thịt, hơi thở và nhịp tim.
Dự án Muses đã có hơn 5,000 từ, và đó là những từ ngữ chân thật nhất, bạo dạn nhất mà cô từng viết.
Nhiên gửi bản nháp Chương 1 mới của mình cho Biên tập viên Thanh. Chỉ mười phút sau, điện thoại cô reo.
"An Nhiên! Cái quái gì đang xảy ra với em vậy?" Giọng chị Thanh đầy kinh ngạc, không phải tức giận mà là phấn khích tột độ. "Em đã tìm thấy cái gì? Cái này... nó sống động, nó nguy hiểm! Những cảm xúc này không phải là giả tạo nữa. Độc giả sẽ phát điên lên mất!"
Sự công nhận này như một liều thuốc mạnh, khẳng định con đường cô đang đi là đúng. Để viết về sự thật, cô phải sống với sự thật, dù nó có phức tạp đến đâu.
Tối hôm đó, Khải Phong gọi điện. Giọng anh ta trầm ấm, vang vọng qua điện thoại, gợi lên những ký ức về cái chạm thân mật trong phòng chờ.
"Cô đang viết, phải không, Nhà văn?"
"Tôi đang viết bằng những cảm xúc thật," Nhiên đáp, cảm thấy mình tự tin hơn hẳn.
"Tuyệt vời. Cô đã nhận ra: Kinh nghiệm là loại mực tốt nhất." Khải Phong dừng lại một chút, giọng nói chuyển sang tông thách thức quen thuộc. "Nhưng một nhà văn giỏi không chỉ biết viết về sự căng thẳng và sự đầu hàng. Cô phải biết viết về sự phụ thuộc và sự sở hữu."
Nhiên nhíu mày. "Sự sở hữu?"
"Đúng vậy," anh ta xác nhận. "Tình yêu hay đam mê sâu sắc luôn đi kèm với mong muốn sở hữu, kiểm soát đối phương. Đó là khía cạnh tối và chân thật nhất mà mọi người sợ thừa nhận. Cô cần phải trải nghiệm việc trao đi quyền kiểm soát của mình."
"Ý anh là gì?"
"Tôi có một buổi gặp mặt kinh doanh vào ngày mai," Khải Phong nói. "Đó là một sự kiện trang trọng, rất nhiều người quan trọng. Cô sẽ là người đi cùng tôi. Nhưng, cô sẽ không phải là An Nhiên nhà văn hay An Nhiên thận trọng nữa."
Anh ta đưa ra một thử thách rõ ràng, ranh giới đã được thiết lập: "Trong buổi tối đó, cô sẽ hoàn toàn là đối tác của tôi. Cô sẽ để tôi quyết định mọi thứ: trang phục, hành động, và cả cách cô tương tác với mọi người xung quanh. Cô phải hoàn toàn tin tưởng và tuân theo sự dẫn dắt của tôi. Cô có dám đặt cược vào niềm tin đó, chỉ để lấy chất liệu cho cuốn sách không?"
Nhiên cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì kích thích. Ý tưởng về việc hoàn toàn từ bỏ quyền kiểm soát—điều mà cô luôn nắm giữ một cách chặt chẽ trong cuộc sống và công việc—là vô cùng đáng sợ, nhưng cũng vô cùng hấp dẫn. Đó là một sự dấn thân, một sự hy sinh vì nghệ thuật.
"Tôi chấp nhận thử thách," Nhiên nói, giọng cô cứng rắn, nhưng trái tim cô đang đập loạn xạ.
"Tốt lắm, Nhà văn," Khải Phong nói, nghe có vẻ hài lòng đến đáng sợ. "Vậy thì ngày mai, hãy chờ đợi. Tôi sẽ gửi đến cô 'lời mời' chính thức của tôi. Và hãy nhớ, cô đã đồng ý không có giới hạn cho những gì cô cảm nhận."
Ngay sau đó, Khải Phong cúp máy. Nhiên dựa lưng vào ghế, cảm thấy choáng váng. Cô đã đồng ý trao quyền kiểm soát cho một người đàn ông cô mới chỉ gặp hai lần. Cô đang dấn thân vào một trò chơi mạo hiểm để tìm kiếm nguồn cảm hứng.
Cô nhìn vào màn hình máy tính, nơi Dự án Muses đang mở. Dưới những dòng chữ rực lửa mới viết, cô gõ thêm một câu: Sự sở hữu không phải là một chuỗi xiềng xích, nó là một loại thân mật tuyệt đối. Và tôi sắp trải nghiệm nó.
An Nhiên biết, để viết một câu chuyện về sự thỏa mãn tột cùng, cô phải khám phá những vùng tối nơi sự kiểm soát và sự đầu hàng hòa quyện vào nhau.