hành trình khơi mở một cái tôi khác

Chương 5:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, khoảng giữa buổi chiều, một hộp quà lớn và một túi xách sang trọng được gửi đến căn hộ của An Nhiên. Kèm theo là một tấm thiệp nhỏ, nét chữ Khải Phong mạnh mẽ, dứt khoát: “Mặc những gì tôi đã chọn. Cảm nhận những gì tôi muốn cô cảm nhận. Tối nay, cô thuộc về tôi.”

An Nhiên mở hộp quà. Bên trong là một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc lục bảo sâu, chất liệu lụa satin chảy trên tay cô như nước. Thiết kế tinh tế, kín đáo ở cổ, nhưng lại xẻ tà cao táo bạo, và phần lưng được cắt xẻ một cách đầy khiêu khích, chỉ giữ lại bằng một vài sợi dây mảnh dẻ. Đây không phải là chiếc váy mà An Nhiên của quá khứ sẽ dám mặc.

Cô nhìn vào hình ảnh mình trong gương sau khi mặc chiếc váy. Chiếc váy ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và đường cong mềm mại. Vẻ ngoài không hề phô trương, nhưng lại toát ra một sự quyến rũ chết người, hứa hẹn một điều gì đó bí ẩn. Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự thanh lịch và sự táo bạo.

Đúng 7 giờ 30 tối, Khải Phong đến. Anh ta mặc bộ vest đen lịch lãm, nhưng khi nhìn thấy Nhiên, ánh mắt anh ta dừng lại, đầy sự tán thưởng và một chút... kiểm soát.

"Hoàn hảo," anh ta nói, không hề che giấu sự hài lòng. "Cô hiểu rõ vai trò của mình. Chiếc váy này là ranh giới, Nhà văn. Nó che đậy, nhưng cũng phơi bày đủ để tạo ra sự khao khát."

Khải Phong đưa tay ra, đặt lên eo cô. Cái chạm lần này không còn là sự thăm dò, mà là sự khẳng định quyền sở hữu. Nhiên cảm nhận được sức nặng và hơi ấm từ bàn tay anh, nhưng thay vì khó chịu, cô lại thấy một sự bình yên kỳ lạ—bình yên vì đã trao quyền kiểm soát.

"Nhớ lời tôi nói, An Nhiên," anh ta thì thầm bên tai cô khi họ bước ra xe. "Cô không cần phải làm gì cả. Chỉ cần tin tưởng và cảm nhận."

Địa điểm là một phòng tiệc lớn tại khách sạn sang trọng bậc nhất, nơi hội tụ giới tinh hoa của thành phố. Khi Khải Phong và Nhiên bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ. Khải Phong là tâm điểm chú ý, và cô, với vẻ ngoài lộng lẫy và bí ẩn, trở thành một phần không thể tách rời của anh ta.

Xuyên suốt buổi tiệc, Khải Phong thực hiện sự "sở hữu" của mình một cách tinh tế và quyến rũ.

Sự Chạm Không Đứt Đoạn: Tay anh ta luôn đặt ở eo cô, lưng cô, hoặc nắm tay cô. Đó không phải là cử chỉ lãng mạn thông thường; đó là một dây xích vô hình, thông báo với mọi người rằng cô đang được bảo hộ, được tuyên bố. Mỗi lần anh ta chạm, Nhiên lại ghi nhớ cảm giác: sự vững chãi, sự mạnh mẽ, và cảm giác bị trói buộc một cách tự nguyện.

Quyền Lực của Lời Nói: Khi giới thiệu cô với các đối tác, Khải Phong gọi cô là "Nàng Thơ của tôi" hoặc "Người Truyền Cảm Hứng cho tôi", chứ không phải chỉ là "người đi cùng". Anh ta kể những câu chuyện ngắn về sự sắc sảo của cô, về trí tuệ cô. Anh ta đang xây dựng hình ảnh cô theo cách anh ta muốn, và Nhiên phải nhập vai một cách hoàn hảo. Cô cảm thấy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương cùng lúc.

Sự Điều Hướng Tinh Tế: Khi một doanh nhân cố gắng nói chuyện riêng với Nhiên quá lâu, Khải Phong lập tức bước đến, đặt tay lên vai cô và chuyển hướng cuộc trò chuyện một cách lịch sự nhưng dứt khoát. Cử chỉ đó nhỏ bé, nhưng nó là sự khẳng định quyền lực tuyệt đối: chú ý của cô là của anh ta.

Nhiên nhận ra, sự sở hữu không phải là bạo lực. Nó là sự quan tâm tuyệt đối và độc quyền về cảm xúc và sự chú ý. Cô đang viết một chương mới cho mình, nơi cô là vật phẩm được khao khát, được kiểm soát, và cô đang tận hưởng điều đó. Cảm giác này... gây nghiện.

Đến cuối buổi tối, khi họ đứng ở ban công vắng vẻ, Khải Phong nghiêng người về phía cô. Nhiệt độ cơ thể anh ta tỏa ra gần gũi, mạnh mẽ.

"Cô cảm thấy gì, Nhà văn?" Anh ta hỏi, giọng nói trầm khàn, mang theo sự chiến thắng.

"Tôi cảm thấy... an toàn," Nhiên thú nhận, ngạc nhiên với chính câu trả lời của mình. "Mọi rào cản đều bị dỡ bỏ, tôi không cần phải phòng thủ. Tôi chỉ cần tin tưởng. Và tôi cảm thấy... được khao khát một cách mãnh liệt."

Khải Phong nâng cằm cô lên, đôi mắt anh ta đầy rực lửa. "Sự khao khát này, An Nhiên, là thứ sẽ giải phóng ngòi bút của cô. Khi cô cho phép bản thân được khao khát và được sở hữu. Đêm nay, cô đã viết một chương mới cho mình."

Anh ta cúi xuống, và lần này, nụ hôn không còn là một thử thách giằng co. Đó là một nụ hôn khẳng định—mạnh mẽ, sâu sắc, và chiếm lĩnh hoàn toàn. Môi anh ta ấm áp và cứng rắn, truyền đi một thông điệu rõ ràng: Cô là của tôi, ít nhất là cho dự án này. Nhiên đáp lại, không hề e dè. Cô đang hôn, không phải với sự an toàn của quá khứ, mà với sự buông thả của hiện tại.

Khi nụ hôn kết thúc, Khải Phong chỉ nhìn cô, không nói thêm gì. Anh ta đã đạt được mục tiêu của mình: phá vỡ rào cản kiểm soát của cô.

"Bây giờ, hãy về nhà và viết về nó," Khải Phong nói, siết tay cô một lần cuối. "Viết về cảm giác khi hoàn toàn thuộc về một người."

Nhiên gật đầu. Cô biết, Dự án Muses sẽ không bao giờ giống như trước nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×