hành trình qua vết nứt thời gian

Chương 3: Cánh Cửa Thứ Nhất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau ba ngày rời Trái Đất, Eden-01 tiến sâu vào vùng không gian lạnh lẽo, nơi các trạm liên lạc của nhân loại không còn vươn tới được. Con tàu khổng lồ trôi như một mũi tên lạc giữa màn đêm, chỉ có ánh sáng xanh của động cơ lượng tử làm bạn đồng hành.

Trong buồng điều khiển, An Dương và Athena đang theo dõi dữ liệu từ Máy Mô Phỏng Lỗ Sâu. Trên màn hình hiện lên một trường năng lượng xoáy tròn, giống như một vết nứt nhỏ trong kết cấu không gian.

“Cánh cửa đầu tiên sắp mở,” Athena nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt ảo ảnh ánh lên sự căng thẳng.

Trung úy Khoa ngồi trước bảng điều khiển, bàn tay khẽ run. “Nếu tính toán sai, chúng ta sẽ bị nghiền nát trong vài phần nghìn giây. Tôi không chắc trái tim mình chịu nổi.”

“Anh từng lái phi thuyền lao thẳng vào vành đai tiểu hành tinh chỉ để chứng minh mình có thể,” An Dương đáp, mắt không rời khỏi màn hình. “Hôm nay, tôi cần sự liều lĩnh ấy.”

Phía sau, bác sĩ Hạ Vy theo dõi các chỉ số sinh học của toàn bộ thủy thủ đoàn. Nhiều người tim đập nhanh bất thường. Có người phải tiêm thuốc ổn định thần kinh. Không ai từng trải qua điều này – không ai biết cái gì đang chờ ở bên kia.

Tiếng Athena vang lên:
“Bắt đầu kích hoạt máy mô phỏng lỗ sâu. Đếm ngược 60 giây.”

Không gian quanh Eden-01 rung động nhẹ như mặt hồ bị ném đá. Các vì sao phía xa méo mó, kéo dài thành những vệt sáng xoắn ốc. Một hố đen xoáy khổng lồ dần hình thành trước mũi tàu – trông như một con mắt khổng lồ đang mở ra giữa vũ trụ.

“40 giây.”

Trung úy Khoa nghiến răng, giữ chặt cần điều khiển. Toàn bộ khung tàu rên rỉ, kim loại kêu lạch cạch như than phiền.

“20 giây.”

Hạ Vy nhìn An Dương, lo lắng: “Anh có chắc là nó ổn định?”

An Dương không trả lời. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cha mình – giáo sư Trần Huy – biến mất vào một lỗ sâu thí nghiệm cách đây 15 năm. Không một dấu vết, không một lời nhắn nhủ. Chỉ còn lại khoảng trống đau đớn trong lòng người con trai.

“10 giây.”

Athena quay sang An Dương, ánh mắt ảo ảnh giao thoa cùng sự kiên định lẫn lo âu. “Nếu thất bại, tôi sẽ không kịp bảo vệ họ.”

Anh khẽ thì thầm: “Không, lần này chúng ta sẽ thành công.”

“3… 2… 1…”

Một tiếng nổ câm vang trong hư vô. Không gian trước mũi tàu rách toạc, lộ ra một đường hầm ánh sáng xanh lục xoắn chặt như ruột rồng khổng lồ. Eden-01 rung lắc dữ dội rồi bị hút vào cánh cửa, như một hạt cát bị cuốn theo dòng thác vũ trụ.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mỗi thành viên đều cảm nhận cơ thể bị kéo giãn vô hạn, ý thức như tan chảy. Một số người hét lên, số khác cứng đờ vì sợ hãi. Chỉ có Athena, dù là AI, cũng xuất hiện nhiễu loạn dữ liệu chưa từng thấy.

Rồi, tất cả bỗng im lặng.

Eden-01 thoát ra bên kia, chầm chậm ổn định lại. Trước mắt họ không còn là bầu trời quen thuộc. Những vì sao xa lạ, khổng lồ và rực rỡ hiện ra, cùng một hành tinh màu tím lấp lánh dưới ánh sáng ba mặt trời đỏ.

Athena xác nhận: “Chúng ta đã thành công. Đây là hệ sao chưa từng được ghi nhận.”

Mọi người òa lên, nửa hoảng loạn nửa phấn khích. Nhưng An Dương thì lặng người. Anh nhận ra tọa độ này… chính là những con số trong nhật ký thí nghiệm cuối cùng của cha mình.

“Cha… đã đến đây sao?” – anh thì thầm, trái tim thắt lại.

Eden-01 đã vượt qua Cánh cửa thứ nhất. Nhưng phía trước, còn nhiều bí mật khủng khiếp đang chờ đợi họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×