Ngày hôm sau, Lục An Nhi bước vào khuôn viên trường với một bước chân vững chắc. Cô biết rằng, để thật sự lật ngược định mệnh, không chỉ những người bạn cùng lớp hay tình cũ phải nể phục, mà còn những người quyền lực hơn – giảng viên, bạn bè có thế lực, những kẻ từng gây khó dễ cho cô – cũng phải nhận ra giá trị thật sự của cô.
Buổi sáng, một hội thảo quan trọng được tổ chức với sự tham gia của nhiều giảng viên và sinh viên nổi bật. Trước đây, nếu cô tham gia, cô chỉ im lặng nghe giảng, vừa e dè vừa sợ bị đánh giá. Nhưng giờ đây, Lục An Nhi bước lên sân khấu với ánh mắt tự tin, giọng nói rõ ràng và sắc sảo. Cô trình bày ý tưởng của nhóm một cách mạch lạc, kết hợp dữ liệu thực tế, quan điểm phân tích và sự thuyết phục đến từng chi tiết nhỏ.
Những giảng viên quyền lực – những người từng nghi ngờ khả năng của cô – đều ngạc nhiên, một số còn trao cho cô ánh mắt thán phục. Các sinh viên nổi bật khác cũng nhìn cô bằng sự kính nể, không ai còn coi thường cô nữa. Đây chính là “trả thù quyền lực” đầu tiên: không cần lời lẽ cay nghiệt, chỉ bằng tài năng và sự tự tin, cô đã khiến những kẻ từng xem thường phải thừa nhận giá trị của mình.
Khi hội thảo kết thúc, Tống Hạo xuất hiện. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt không giấu được sự kinh ngạc và ngưỡng mộ. Lục An Nhi mỉm cười, tiến lại gần anh.
“Anh thấy không? Lần này, An Nhi không còn là cô gái yếu đuối nữa,” cô nói, giọng vừa nhẹ nhàng vừa uy quyền.
Hạo nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác vừa hứng thú vừa rung động. Anh chưa từng thấy cô gái nào vừa thông minh vừa xinh đẹp, lại còn tỏa ra sức hút khiến người khác không thể rời mắt như vậy.
Chiều hôm đó, hai người đi dạo quanh hồ trong khuôn viên trường. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và những bước chân rộn rã. Lục An Nhi nắm bàn tay Hạo, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm:
“Anh biết không, Hạo? Lần này, em sẽ không để ai định đoạt cuộc đời mình. Và… cả anh nữa.”
Hạo khẽ mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào cô: “Anh không còn muốn là người làm em tổn thương. Giờ anh muốn bên cạnh em, chứng kiến em trở thành phiên bản mạnh mẽ nhất của mình.”
Trái tim Lục An Nhi nhói lên một chút, rồi tan chảy trong sự ấm áp lạ lùng. Đây là khoảnh khắc mà cô vừa chiến thắng trong trò chơi quyền lực, vừa cảm nhận mạch sủng ngọt bắt đầu nảy nở. Anh không chỉ ngưỡng mộ, mà còn muốn bảo vệ cô, săn sóc cô theo cách chưa từng có.
Sau buổi đi dạo, Lục An Nhi quay về ký túc xá, lòng dâng trào cảm xúc khó tả. Cô biết rằng hành trình trả thù vẫn còn dài, nhưng bước đầu tiên – tạo ấn tượng mạnh với cả bạn bè, giảng viên và đặc biệt là Hạo – đã thành công mỹ mãn.
Đêm xuống, cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt kiêu hãnh nhưng đầy mềm mại. Cô nhắm mắt, hình dung những bước tiếp theo: vừa củng cố quyền lực, vừa khéo léo tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào với Hạo. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng trả thù và sủng ngọt có thể song hành, và khi kết hợp tinh tế, chúng tạo ra sức mạnh tuyệt đối.
Trong lòng, cô mỉm cười tự nhủ: “Họ sẽ phải ngước nhìn An Nhi. Họ sẽ nhận ra, lần này, không ai có thể áp đặt định mệnh lên em. Và Hạo… sẽ là người đồng hành cùng em trên con đường ấy.”
Ánh trăng chiếu sáng khắp phòng, phản chiếu lên ánh mắt kiên định và trái tim đầy nhiệt huyết của cô. Lục An Nhi biết rằng cuộc đời cô vừa bước sang một chương hoàn toàn mới: mạnh mẽ, quyền lực, và ngọt ngào đến bất ngờ.