Ngày hôm sau, Lục An Nhi thức dậy với một quyết tâm mạnh mẽ: đã đến lúc không chỉ chứng minh bản thân trước bạn bè hay giảng viên, mà còn phải đối mặt với những kẻ quyền lực, những người từng trực tiếp gây tổn thương cho cô. Trong danh sách ấy, đứng đầu chính là Diệp Hân – cô gái quyền lực, xinh đẹp nhưng độc đoán, luôn tìm cách hạ thấp cô trong quá khứ.
Buổi sáng, khi Lục An Nhi bước vào phòng hội đồng để chuẩn bị dự án nhóm, Diệp Hân đứng đó, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười tự tin thường thấy vẫn hiện trên môi. “An Nhi, không ngờ hôm nay em lại xuất hiện ở đây,” cô ta nói, giọng vừa mỉa mai vừa coi thường.
Lục An Nhi dừng bước, nở nụ cười nhẹ nhưng sắc bén: “Đúng vậy. Và hôm nay, em sẽ chứng minh rằng mình không còn là cô gái yếu đuối nữa.” Giọng nói của cô tràn đầy uy lực, khiến không khí im bặt trong phòng.
Cuộc họp bắt đầu. Mọi người đều kinh ngạc trước sự tự tin và khả năng lãnh đạo của Lục An Nhi. Cô trình bày dự án một cách mạch lạc, đề xuất những giải pháp thông minh, và xử lý mọi câu hỏi khó từ Diệp Hân bằng sự bình tĩnh tuyệt đối. Mỗi câu trả lời đều khiến Diệp Hân lúng túng, trong khi tất cả mọi người – kể cả giám khảo – đều nhìn cô bằng ánh mắt thán phục.
Sau buổi họp, Diệp Hân lại tìm cách tạo áp lực, nhưng Lục An Nhi không hề nao núng. Cô thậm chí còn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hân, em rất trân trọng những lời góp ý của chị. Nhưng lần này, em tin tưởng vào khả năng của mình.” Ánh mắt của cô lóe lên một tia quyền lực, khiến Diệp Hân chỉ còn biết im lặng.
Buổi chiều, Tống Hạo rủ cô ra quán cà phê ven hồ. Không gian yên tĩnh, ánh nắng chiều chiếu qua tán lá, tạo nên khung cảnh vừa thơ mộng vừa ấm áp. Họ ngồi đối diện, ánh mắt trao nhau, nhưng lần này có sự gần gũi hơn trước.
“Em thật sự thay đổi, An Nhi,” Hạo nói, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng. Anh không chỉ thán phục mà còn muốn chạm đến cô, muốn bảo vệ cô.
Cô mỉm cười, nắm lấy tay anh: “Anh thấy không? Lần này, em là người dẫn đường. Anh… có muốn cùng em đi trên con đường này không?”
Hạo khẽ siết tay cô, nụ cười nở trên môi: “Anh muốn… không chỉ đi cùng, mà còn ở bên em, bất cứ lúc nào em cần.”
Khoảnh khắc ấy, tim Lục An Nhi rung lên, nhưng cô vẫn giữ sự kiêu hãnh của mình. Đây không phải là yếu đuối, mà là một sự gần gũi đầy quyền lực – cô cho phép anh chạm vào trái tim, nhưng vẫn là người chủ động dẫn dắt cảm xúc.
Tối về, cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt kiêu hãnh nhưng ấm áp. Cô nghĩ về Diệp Hân, về những người từng gây khó dễ, và cả Hạo – người đang dần bước vào cuộc đời cô với tình cảm chân thành. Cô biết rằng cuộc chiến để khẳng định bản thân vẫn còn dài, nhưng từng bước, cô đã kiểm soát được mọi thứ: vừa trả thù tinh tế, vừa cho Hạo thấy sức hấp dẫn và sự mạnh mẽ của mình.
Trong lòng, Lục An Nhi mỉm cười, tự nhủ: “Lần này, định mệnh sẽ không còn áp đặt lên em. Mỗi bước đi, mỗi quyết định, em đều nắm quyền kiểm soát. Họ sẽ phải ngước nhìn em, và Hạo… sẽ là người đồng hành cùng em trên con đường ấy.”
Ánh trăng chiếu sáng khắp phòng, phản chiếu lên ánh mắt kiên định, trái tim mạnh mẽ, và sự chuẩn bị cho những bước trả thù cao trào tiếp theo. Đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng Lục An Nhi biết, cô đã sẵn sàng cho mọi thử thách phía trước – vừa quyền lực, vừa ngọt ngào đến bất ngờ.