Sau khi thiết lập ranh giới rõ ràng với Người Dẫn Đường, An cảm thấy thoải mái hơn để quan sát môi trường xung quanh. Anh ta dành một chút thời gian để giải thích về "Đảo Ẩn Danh" – một câu lạc bộ xã giao kín đáo, nơi mọi người tìm kiếm sự kết nối tinh thần và thể xác ngoài khuôn khổ truyền thống, với quy tắc vàng là đồng thuận (consent) tuyệt đối và tôn trọng ẩn danh.
“Nơi này không phải là một nhà thổ,” Người Dẫn Đường giải thích. “Đây là một không gian an toàn để khám phá. Mọi hành động đều phải được đồng ý bằng lời nói và có thể bị dừng lại bất cứ lúc nào. Sự an toàn tâm lý của cô là ưu tiên hàng đầu.”
Sau khi uống cạn ly rượu và cảm thấy bình tĩnh hơn, Người Dẫn Đường đề nghị An đi dạo qua các khu vực khác nhau của câu lạc bộ.
Họ bước ra khỏi phòng riêng. Không khí ở đây ấm áp và huyền bí. Ánh sáng chủ yếu là màu đỏ và vàng đậm. Mọi người đều đeo mặt nạ, từ những chiếc mặt nạ lông vũ lộng lẫy đến những chiếc mặt nạ da đơn giản. Điều này tạo ra một sự bình đẳng kỳ lạ; địa vị xã hội bên ngoài không còn quan trọng nữa.
An quan sát một nhóm người đang tụ tập trong phòng khách lớn. Họ không ồn ào mà trò chuyện thân mật. Cô nghe được những câu chuyện về sự khám phá bản thân, về những tưởng tượng đã trở thành hiện thực, và cả những nỗi sợ hãi khi bước vào thế giới này. Cô nhận ra rằng phần lớn những người ở đây đều là những người có công việc ổn định, có cuộc sống "bình thường" nhưng đang tìm kiếm điều gì đó thực tế hơn sự tồn tại vô vị.
Sau đó, Người Dẫn Đường dẫn cô đến một góc nhỏ hơn, nơi một nhóm người đang tham gia vào một buổi thảo luận kín về chủ đề "Ranh giới và Ngôn ngữ Khao Khát."
Một người phụ nữ, đeo mặt nạ hồ ly, đang chia sẻ. Cô ấy nói: “Điều tôi học được là phải nói không một cách rõ ràng, và chấp nhận không của người khác mà không bị tổn thương. Trong hôn nhân, chúng ta thường ngầm hiểu và tự cho phép. Ở đây, mọi thứ phải rõ ràng như pha lê.”
An lắng nghe, tâm trí cô được mở rộng. Cô nhận ra rằng, trong cuộc hôn nhân của mình, cô chưa bao giờ thực sự nói ra nhu cầu của mình, cũng như chưa bao giờ nhận được sự đồng thuận nhiệt thành từ Hùng. Mối quan hệ của cô bị nhấn chìm bởi sự mặc định và sự im lặng.
Người Dẫn Đường thì thầm với An: “Đây là nơi cô sẽ học được ngôn ngữ mới: Ngôn ngữ của sự chân thật. Cô không cần phải nói đồng ý với bất cứ ai ở đây. Cô chỉ cần nói thật lòng.”
An cảm thấy một sự tôn trọng sâu sắc lan tỏa trong không gian này, điều mà cô đã không cảm nhận được trong chính ngôi nhà của mình. Những người này, dù đang khám phá những khía cạnh tình dục táo bạo, lại tôn trọng sự chân thành và quyền cá nhân hơn bất kỳ ai cô từng gặp.
Khi họ chuẩn bị rời đi, An đã sẵn sàng. Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, mà thay vào đó là sự tò mò mạnh mẽ. Cô đã thấy sự đa dạng và sự tôn trọng lẫn nhau. Cô biết rằng, đây là nơi cô có thể bắt đầu thử nghiệm, bắt đầu tìm lại sự tự tin và niềm vui đã mất. Cô gỡ mặt nạ và gật đầu với Người Dẫn Đường. Ánh Trăng Đêm đã tìm thấy một bến đỗ an toàn để khởi động hành trình của mình.