Ngày thứ hai trong cung, ánh bình minh lại nhuộm vàng mái ngói tráng lệ, nhưng không gian cung cấm không hề yên bình. Ngọc Lan vừa mở mắt đã nghe tiếng bước chân nhịp nhàng vang vọng từ hành lang, tiếng rèm lụa phất phơ, và những tiếng thì thầm khẽ khàng. Ngay từ sớm, không khí đã tràn ngập sự tò mò, thăm dò và cả một chút ganh ghét khó giấu.
Cô mặc bộ lễ phục màu lam nhạt, bước ra sân, nơi các phi tần khác đã tụ tập. Ánh mắt của họ ngay lập tức dừng lại nơi Ngọc Lan, lướt qua từ đầu đến chân, như đang đoán xem cô có thực sự xứng đáng với vị trí phi tần hay không. Ngọc Lan cảm nhận rõ rệt từng ánh mắt soi mói, mỗi cái đều mang theo sự thách thức ngấm ngầm. Cô giữ bình tĩnh, cúi đầu nhẹ, đi theo cung nữ dẫn mình đến nơi tập trung.
Phi tần áo đỏ thẫm – người mà Ngọc Lan gặp lần trước – bước đến gần, nụ cười hiền hòa nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao. “Hôm nay trông nàng có vẻ tự tin hơn hôm qua. Nhưng hãy cẩn thận, trong cung, tự tin quá cũng có thể trở thành điểm yếu.”
Ngọc Lan gật đầu, giọng nhỏ nhưng kiên định: “Vâng, thần thiếp sẽ cẩn trọng.”
Một phi tần khác, áo tím nhạt, liếc cô một cái, giọng trầm trầm: “Ngươi còn trẻ, chưa biết hết quy tắc cung cấm. Đừng tưởng ngày đầu tiên được xem là đặc ân mà có thể tùy tiện.”
Ngọc Lan mỉm cười khẽ, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng trong lòng bắt đầu nhận ra: Mỗi phi tần ở đây đều giỏi giang, tinh tế, và không hề muốn nhường ai. Những lời dường như đơn giản ấy, nếu không khéo ứng xử, có thể trở thành mối hiểm nguy tiềm ẩn.
Sau khi tập trung, các phi tần được phân công học về cách ứng xử trong yến tiệc và lễ nghi cung đình. Ngọc Lan vừa học vừa quan sát. Cô nhận ra rằng không chỉ phi tần kỳ cựu mới sắc bén, mà ngay cả những phi tần đồng niên cũng dùng mọi ánh mắt, cử chỉ, lời nói để dò xét, tìm sơ hở của cô. Mỗi câu cười, mỗi cái nghiêng người đều có thể là phép thử, và cô cần học cách đọc ý người khác để tồn tại.
Trong lúc học cách cúi đầu chào Hoàng Thượng tưởng tượng theo hướng dẫn cung nữ, Ngọc Lan nhận thấy phi tần áo vàng nhạt đứng cạnh nhìn cô chằm chằm, giọng thì thầm với bạn bên cạnh: “Ngươi thấy không, tân phi tần này trông tuy xinh nhưng chưa chắc có bản lĩnh sống sót lâu. Chỉ cần mắc sai lầm, sẽ bị loại ngay.”
Ngọc Lan khẽ nhíu mày, ánh mắt tinh anh quan sát đối phương, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Cô biết, ở nơi này, không thể để cảm xúc lộ ra ngoài. Một chút giận dữ, một chút bối rối, đều có thể bị đối phương lợi dụng. Cô hít sâu, nhủ thầm: Mình phải học cách kiềm chế, quan sát và ghi nhớ từng chi tiết nhỏ.
Buổi trưa, khi các phi tần ngồi thưởng thức bữa ăn trong phòng riêng, Ngọc Lan nhận ra sự khéo léo trong cách ăn uống và cử chỉ cũng là một phần quan trọng trong cung cấm. Ánh mắt mọi người không rời khỏi cô, mỗi động tác, mỗi cái gắp thức ăn, mỗi lời cười đều bị soi xét kỹ càng. Phi tần áo đỏ thẫm đặt một nụ cười vừa khéo léo vừa thăm dò: “Ngươi ăn như vậy cũng ổn, nhưng nên nhớ, mỗi động tác đều được xem là phép lịch sự. Không ai muốn phi tần mới làm xấu mặt hoàng cung.”
Ngọc Lan mỉm cười, giữ nét duyên dáng, vừa thực hiện cử chỉ đúng phép tắc, vừa quan sát ánh mắt của mọi người xung quanh. Cô cảm nhận rõ rệt sự ganh ghét và thăm dò, nhưng không hề nao núng. Cô hiểu rằng, ngay từ ngày đầu tiên, phi tần mới phải tự tạo ra ấn tượng tích cực và giữ khoảng cách an toàn.
Buổi chiều, các phi tần được tập trung để học cách trò chuyện với Hoàng Thượng và hoàng tử. Ngọc Lan chăm chú nghe từng hướng dẫn: giọng nói phải trong trẻo, câu từ lịch sự, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tôn kính. Khi thực hành, cô gặp phải tình huống khó xử: một phi tần kỳ cựu đứng gần đó liếc mắt nhìn cô, cử chỉ khẽ nhấc mày, dường như đang chờ xem cô có mắc lỗi hay không.
Ngọc Lan mỉm cười, giữ bình tĩnh, điều chỉnh giọng nói và ánh mắt. Cô cảm nhận được niềm vui nhỏ trong lòng: mỗi lần giữ được sự điềm tĩnh, cô cảm thấy mình tiến bộ hơn một chút. Ánh mắt thăm dò của đối phương không còn đáng sợ, mà trở thành thước đo cho trí tuệ và bản lĩnh của cô.
Trong lúc nghỉ giải lao, Ngọc Lan bước ra sân, hít thở không khí trong lành, nhìn những tán cây được cắt tỉa cẩn thận, những bức tượng đá uy nghiêm và những phi tần đi qua đi lại. Cô nhận ra rằng không gian này, dù tráng lệ và nguy nga, cũng đầy rẫy những cạm bẫy ngầm. Một lời nói vô tình, một ánh mắt không đúng chỗ, cũng đủ khiến cô trở thành mục tiêu của sự ganh ghét.
Phi tần áo tím nhạt lại tiến đến gần, giọng trầm trầm: “Nàng mới vào cung, hãy cẩn trọng. Đừng nghĩ rằng chỉ cần xinh đẹp là đủ. Trong cung, bản lĩnh, trí tuệ và sự khéo léo mới là thứ quyết định sống còn.”
Ngọc Lan cúi đầu, giọng điềm tĩnh: “Vâng, thần thiếp sẽ học hỏi và cẩn trọng.”
Phi tần áo tím nhạt nhếch mép, ánh mắt dò xét, rồi lướt đi. Ngọc Lan thở nhẹ, trong lòng vừa cảm thấy áp lực vừa có chút hào hứng. Cô hiểu rằng những thách thức đầu tiên chỉ là bước thử thách, và để sống sót, cô phải nhanh nhẹn, tinh tế và biết nắm bắt cơ hội.
Chiều tối, Ngọc Lan được hướng dẫn đến phòng nghỉ chuẩn bị cho buổi lễ ban đêm, nơi các phi tần trình diễn nghi thức cúi chào Hoàng Thượng. Cô mặc bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, ngồi trước gương, chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ: tóc búi đúng nếp, áo quần gọn gàng, dáng ngồi thẳng. Cô biết rằng buổi lễ này là thước đo khả năng hòa nhập và ứng xử, cũng là cơ hội để tạo ấn tượng với Hoàng Thượng.
Khi lễ bắt đầu, Ngọc Lan bước ra, cúi đầu theo đúng nghi thức. Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua các phi tần khác. Những ánh mắt thăm dò, những nụ cười khẽ, những cái liếc đầy ẩn ý, khiến cô nhận ra rằng mọi người đều đang so sánh, đánh giá và chờ sơ hở của cô.
Hoàng Thượng đứng xa, ánh mắt lướt qua từng phi tần, dừng lại nơi Ngọc Lan một giây. Khoảnh khắc đó, tim cô khẽ đập nhanh, nhưng cô giữ vững sự điềm tĩnh, cúi chào đúng phép tắc. Cô cảm nhận ánh mắt Hoàng Thượng vừa nghiêm nghị vừa tò mò, dường như đã để ý đến cách cô ứng xử trong không gian cung đình đầy áp lực này.
Buổi lễ kết thúc, các phi tần trở về phòng, không khí vẫn căng thẳng. Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu qua rèm lụa, nhìn ra sân rộng, nơi những bóng dáng phi tần đi lại, vừa duyên dáng vừa thận trọng. Cô nhắm mắt, ghi nhớ từng ánh mắt, từng cử chỉ. Mỗi ánh mắt thăm dò đều là thông tin quý giá, và cô quyết định sẽ học cách đọc hiểu chúng để tồn tại.
Trong bóng tối của đêm, Ngọc Lan cảm thấy một luồng sức mạnh nội tại trỗi dậy. Cô biết rằng những ngày đầu tiên đã chỉ ra phần nào thực lực và trí tuệ của cô. Mặc dù còn non nớt, nhưng với sự quan sát tinh tế, cô hoàn toàn có thể tìm ra cách thích nghi, thậm chí là dùng chính những ánh mắt thăm dò này để tự bảo vệ bản thân.
Trước khi nhắm mắt ngủ, Ngọc Lan nhủ thầm: Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều là thử thách. Nhưng mình sẽ học cách quan sát, học cách khôn ngoan và kiên cường. Ngọc Lan không phải người dễ bị khuất phục. Và từ hôm nay, mình sẽ bước từng bước chắc chắn trong cung cấm nguy nga nhưng đầy hiểm nguy này.
Đêm khuya, cung điện yên lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua mái ngói và hương hoa ngọc lan thoang thoảng. Ngọc Lan nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp điệu của hoàng cung, trái tim vừa hồi hộp, vừa quyết tâm. Ngày đầu tiên của thử thách đã qua, nhưng những ánh mắt thăm dò sẽ còn theo cô, và cô sẽ không bỏ cuộc.