Ngày thứ ba trong cung, ánh nắng ban mai chiếu qua mái ngói, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền đá. Ngọc Lan thức dậy sớm hơn mọi ngày, bước ra cửa sổ nhìn ra sân, nơi các phi tần đã bắt đầu luyện tập nghi thức, chăm sóc hoa viên, hay chuẩn bị đồ dùng cho Hoàng Thượng. Trong lòng cô, cảm giác vừa hồi hộp vừa cảnh giác trỗi dậy. Cô biết rằng, trong cung cấm, mọi ngày đều là bài học, và mọi hành động đều có thể trở thành thử thách.
Sáng nay, cung nữ dẫn Ngọc Lan đến phòng lớn, nơi các phi tần khác đang tụ tập. Không khí căng thẳng nhưng không kém phần tinh tế, từng ánh mắt, từng nụ cười đều mang theo sự dò xét. Phi tần áo đỏ thẫm, người vẫn luôn theo dõi Ngọc Lan từ hôm trước, liếc cô một cái, giọng vừa dịu dàng vừa ẩn ý: “Hôm nay, chúng ta sẽ học cách giữ bình tĩnh trước những lời đàm tiếu trong cung. Ngươi phải biết rằng, chỉ cần một phút lơ là, một lời nói vô ý, cũng có thể khiến người khác lợi dụng.”
Ngọc Lan cúi đầu, giọng điềm tĩnh: “Vâng, thần thiếp sẽ cố gắng.”
Cung nữ kỳ cựu bước tới, giọng nghiêm nghị: “Trong cung, đàm tiếu là vũ khí ngầm. Ai biết sử dụng lời nói, ai biết ẩn mình và quan sát, người đó sẽ sống sót lâu dài. Ngươi sẽ phải học cách không bị cuốn theo dòng chảy lời đồn, biết giữ bình tĩnh và trả lời đúng lúc, đúng chỗ.”
Ngọc Lan lắng nghe, mắt chăm chú quan sát. Cô biết, lời dạy này không chỉ là lý thuyết mà là bài học sống còn đầu tiên. Trong cung, một lời đàm tiếu nhỏ có thể trở thành mầm mống của âm mưu lớn, và chỉ những ai đủ thông minh mới thoát khỏi bẫy tinh vi đó.
Chẳng bao lâu, cơ hội thực hành đến. Phi tần áo tím nhạt, người luôn dò xét cô, bước tới gần với vẻ mặt nửa cười nửa thách thức: “Ngươi nghe nói chưa? Có người nói ngươi mới vào cung mà đã được Hoàng Thượng chú ý. Thật hay đùa, ta cũng không biết.”
Một nhóm phi tần khác cười khẽ, ánh mắt liếc qua Ngọc Lan, như muốn thấy phản ứng của cô. Áp lực đè nặng, nhưng Ngọc Lan biết không thể tỏ ra bối rối hay nóng giận. Cô nhắm mắt một chút, hít sâu, rồi mỉm cười dịu dàng: “Thật sao? Thật hay đùa đều khó nói. Thần thiếp chỉ biết cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình, không làm trái phép tắc cung đình.”
Câu trả lời vừa khiêm tốn, vừa điềm tĩnh khiến các phi tần cứng người một giây. Ánh mắt dò xét trở nên khó nắm bắt. Ngọc Lan nhận ra rằng, chỉ cần giữ bình tĩnh và nói đúng lúc, đúng chỗ, cô đã không rơi vào bẫy mà phi tần đối thủ giăng ra.
Buổi học tiếp tục, các phi tần được phân công thảo luận tình huống giả định trong cung: Ai sẽ đối mặt với lời đàm tiếu như thế nào, ai sẽ bị cuốn theo dòng tin đồn, ai sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo. Ngọc Lan chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết, từng cách ứng xử của những phi tần kỳ cựu. Cô nhận ra rằng không chỉ lời nói, mà cả ánh mắt, cử chỉ, thái độ đều có thể là công cụ hoặc bẫy.
Một tình huống giả định được đặt ra: Một phi tần mới vào cung bị đồn rằng có xuất thân thấp kém, không xứng với Hoàng Thượng. Nhiều phi tần khác cười khẽ, liếc nhau, tạo áp lực tinh thần. Ngọc Lan nhắm mắt một chút, suy nghĩ nhanh, rồi đưa ra phản ứng: “Xuất thân chỉ là bề ngoài, phẩm hạnh và hành vi mới quyết định giá trị. Thần thiếp tin rằng, mỗi người đều xứng đáng với sự đối xử công bằng nếu sống đúng phép tắc cung đình.”
Cung nữ kỳ cựu gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: “Đúng. Bình tĩnh, lý trí và biết giữ mình là chìa khóa đầu tiên để tồn tại. Ngươi đã làm tốt.”
Buổi trưa, Ngọc Lan quan sát bữa ăn của các phi tần, nhận thấy nhiều phi tần vẫn không giấu được sự thăm dò và ganh ghét. Một phi tần áo hồng nhạt cười khẽ, liếc qua Ngọc Lan: “Ngươi mới vào cung mà đã được Hoàng Thượng chú ý, thật không ngờ. Nhưng đừng vội mừng, nơi này không thiếu những kẻ chờ sơ hở.”
Ngọc Lan bình tĩnh gật đầu, nhắc nhở bản thân: Mọi lời nói đều chỉ là thử thách, và mình phải học cách không phản ứng quá mức. Cô lặng lẽ quan sát, ghi nhớ thái độ của từng người, ánh mắt của từng phi tần, biết rằng thông tin thu thập được hôm nay sẽ hữu ích cho những thử thách sau này.
Buổi chiều, Ngọc Lan được dẫn đến phòng hoa viên để học cách sắp xếp hoa và chăm sóc cây cảnh, cũng là một phần bài học về tinh thần bình tĩnh và tập trung. Trong lúc chăm sóc hoa, phi tần áo tím nhạt lại tiếp cận, giọng thách thức: “Hãy xem ngươi có đủ kiên nhẫn hay không. Một phút lơ là, công sức sẽ bị phá hủy.”
Ngọc Lan hít sâu, giữ nhịp thở ổn định, vừa chăm sóc hoa vừa quan sát đối phương. Cô nhận ra rằng không chỉ lời nói, mà hành động cũng là bài học quan trọng. Cô nhẹ nhàng chỉnh từng bông hoa, nhấc từng chậu cây, biểu hiện sự kiên nhẫn và khéo léo. Ánh mắt phi tần đối thủ biến từ dò xét sang ngạc nhiên, dường như không ngờ Ngọc Lan có thể bình tĩnh và cẩn trọng đến vậy.
Khi hoàng hôn buông xuống, Ngọc Lan trở về phòng, ánh mắt nhìn ra sân rộng nơi các phi tần khác luyện tập. Cô nhận ra rằng mọi lời đàm tiếu, mọi ánh mắt thăm dò, đều là bài học quý giá, và chỉ những ai học cách bình tĩnh và khôn ngoan mới có thể tiến xa. Cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu qua rèm lụa, nhắm mắt suy ngẫm: Hôm nay, mình đã học được cách không bị cuốn theo lời đàm tiếu, không bị dắt vào bẫy. Bài học đầu tiên đã rõ ràng: giữ bình tĩnh, quan sát và hành động đúng lúc là chìa khóa sống sót.
Đêm đến, trong phòng yên tĩnh, Ngọc Lan nằm trên giường, lắng nghe tiếng gió thổi qua mái ngói và hương hoa ngọc lan thoang thoảng. Cô cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp điệu cung cấm, vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Ngày thứ ba – bài học đầu tiên – đã kết thúc, nhưng những thử thách sẽ còn tiếp tục, và cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi mưu mô, ganh ghét và âm mưu tinh vi trong cung.
Ngọc Lan nhắm mắt, tự nhủ: Mình sẽ không chỉ là phi tần mới, mà sẽ trở thành người thông minh, khéo léo, và kiên cường. Dù đối diện với bao ánh mắt thăm dò và lời đàm tiếu, mình vẫn giữ vững bản thân. Đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc.
Trong ánh trăng mờ ảo, Ngọc Lan cảm thấy một luồng sức mạnh nội tại trỗi dậy. Cô biết rằng, trong cung cấm tráng lệ nhưng đầy hiểm nguy này, bình tĩnh và trí tuệ chính là vũ khí sống còn. Và từ khoảnh khắc này, cô quyết tâm rằng dù khó khăn, dù cô đơn, dù đối thủ tinh vi đến đâu, Ngọc Lan sẽ không bao giờ để bản thân bị khuất phục.