Sáng hôm sau, ánh bình minh chiếu qua những mái ngói vàng lấp lánh của hoàng cung, nhuộm lên sân rộng những vệt sáng ấm áp. Ngọc Lan thức dậy sớm, tâm trạng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô biết rằng hôm nay là ngày cô lần đầu tiên có cơ hội gặp Hoàng Thượng, một khoảnh khắc có thể thay đổi vận mệnh của nàng trong cung cấm.
Sau khi mặc xong bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, chỉnh chu mái tóc búi gọn, Ngọc Lan đi theo cung nữ xuống sân, nơi các phi tần khác cũng đang tập trung. Không khí trong cung hôm nay có phần nghiêm trang hơn, ánh mắt mọi người đều lộ vẻ trông đợi, tò mò. Ngọc Lan cảm nhận rõ từng ánh nhìn dò xét, nhưng cô vẫn giữ điềm tĩnh, biết rằng bình tĩnh và tự tin là chìa khóa để tạo ấn tượng tốt.
Khi vừa bước qua hành lang lớn dẫn đến Thái Cực điện, Ngọc Lan nghe thấy tiếng vó ngựa và bước chân vội vã từ phía sân ngoài vọng lại. Cô dừng lại, ánh mắt hướng theo, và bất chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn, oai nghiêm của Hoàng Thượng. Ánh mắt của Ngọc Lan chạm phải ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyền lực của Ngài, và trái tim cô khẽ rung lên. Đây là lần đầu tiên cô đối diện trực tiếp với người đứng đầu cả triều đình.
Hoàng Thượng dừng lại, ánh mắt dõi theo các phi tần. Một số phi tần cúi đầu chào, ánh mắt lấp lánh sự tôn kính, nhưng cũng không giấu được vẻ e sợ. Ngọc Lan đứng lặng, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Mình phải bình tĩnh, không được để lộ sợ hãi hay bối rối.
Một cung nữ dẫn Ngọc Lan bước tới trước Hoàng Thượng: “Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp Ngọc Lan, phi tần mới được chọn vào cung, xin tuân phục mệnh lệnh và nghi lễ cung đình.”
Hoàng Thượng nhìn Ngọc Lan một lúc lâu, ánh mắt như muốn soi thấu tâm can cô. Trái tim Ngọc Lan đập nhanh, nhưng cô giữ vững sự điềm tĩnh, cúi đầu lễ phép, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng: “Vâng, thần thiếp sẽ cố gắng tuân theo mọi mệnh lệnh và nghi thức của cung.”
Một lúc im lặng, Hoàng Thượng nhíu mày, giọng trầm: “Ngươi mới vào cung mà đã nghe nói về các phi tần khác? Có biết cách cư xử sao cho không làm mình và người khác khó xử không?”
Ngọc Lan ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn nhưng vẫn đầy tôn kính: “Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ biết rằng, trong cung, mọi hành động và lời nói đều quan trọng. Thần thiếp sẽ học hỏi và luôn giữ mình đúng phép tắc, không làm trái ý Hoàng Thượng hay gây phiền hà cho người khác.”
Hoàng Thượng hơi nhướng mày, ánh mắt dường như ẩn chứa sự thích thú: không nhiều phi tần dám thẳng thắn như vậy ngay lần đầu gặp mặt. Ngọc Lan không ngại, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và tự tin, thể hiện sự thông minh và khả năng quan sát tinh tế.
“Ngươi biết cách giữ bình tĩnh, nhưng có dám đối mặt với những tình huống khó khăn hay không?” Hoàng Thượng hỏi tiếp, giọng vừa thử thách vừa tò mò.
Ngọc Lan nghiêm túc, ánh mắt sáng lên: “Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ học cách xử lý từng tình huống. Dù có gian nan hay thử thách, thần thiếp sẽ không khuất phục, và sẽ giữ trọn phẩm hạnh và sự chính trực của mình.”
Hoàng Thượng cười khẽ, một nụ cười vừa nghiêm nghị vừa ẩn ý, khiến không khí xung quanh như dịu đi. Ánh mắt Ngài dừng lại nơi Ngọc Lan, một chút kinh ngạc hiện rõ: ngay từ lần gặp đầu tiên, cô gái này đã không chỉ xinh đẹp mà còn sắc sảo, bình tĩnh và thẳng thắn.
Các phi tần khác đứng xung quanh, nhìn Ngọc Lan với ánh mắt khó giấu sự thán phục lẫn dè chừng. Một số người lẩm bẩm: “Mới vào cung mà dám trả lời Hoàng Thượng thẳng thắn như vậy? Quả thật không phải kẻ tầm thường.”
Ngọc Lan cảm nhận rõ sức nặng của ánh mắt xung quanh, nhưng cô vẫn giữ điềm tĩnh, biết rằng không nên để bất kỳ phi tần nào đoán trước cảm xúc của mình. Cô cúi đầu một lần nữa, nhẹ nhàng: “Vâng, thần thiếp sẽ ghi nhớ lời dạy của Hoàng Thượng, và không phụ lòng tin được ban cho.”
Hoàng Thượng gật đầu, vẻ mặt trầm lắng nhưng ánh mắt ánh lên vẻ thích thú. Ngài quay sang cung nữ: “Đưa nàng về phòng, để nàng làm quen với môi trường cung cấm, và quan sát cách nàng thích nghi.”
Ngọc Lan cúi đầu, đi theo cung nữ rời khỏi Thái Cực điện, nhưng lòng vẫn còn hồi hộp. Lần gặp đầu tiên với Hoàng Thượng đã để lại ấn tượng mạnh mẽ, và cô biết rằng, sự thông minh, bình tĩnh và thẳng thắn của mình chính là điểm mạnh trong môi trường đầy âm mưu này.
Trên đường về phòng, Ngọc Lan quan sát xung quanh. Những phi tần đi qua ánh mắt cô, nụ cười khẽ, ánh mắt dò xét, vẫn giữ nguyên sự ganh ghét tiềm ẩn. Nhưng hôm nay, cô nhận ra một điều quan trọng: khi Hoàng Thượng để mắt đến, mọi lời đàm tiếu và mưu mô đều trở nên khó bày trò hơn. Cô mỉm cười, tự nhủ: Mình phải tận dụng thời cơ, nhưng vẫn giữ mình đúng phép tắc và phẩm hạnh.
Về đến phòng, Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiếu qua rèm lụa, nhấn mạnh từng đường nét trên gương mặt cô. Cô nhớ lại từng chi tiết trong lần gặp Hoàng Thượng: ánh mắt sắc lạnh nhưng tò mò, giọng nói trầm nhưng ẩn chứa quyền lực, và cách Ngài lắng nghe, quan sát phản ứng của cô. Cô nhận ra rằng sự thẳng thắn đi kèm với khéo léo chính là con đường để tạo ấn tượng và tồn tại trong cung.
Buổi chiều, khi Ngọc Lan cùng các phi tần khác chuẩn bị nghi thức dâng lễ vật, cô nhận thấy rằng những phi tần đối thủ vẫn lén lút quan sát mình, ánh mắt dò xét từng cử chỉ, từng nụ cười. Nhưng hôm nay, cô đã học được cách bình tĩnh đối diện, không bị cuốn theo áp lực và lời đàm tiếu, từ đó tạo được ấn tượng tích cực với Hoàng Thượng.
Phi tần áo đỏ thẫm khẽ cười, ánh mắt dõi theo Ngọc Lan, như muốn kiểm chứng: “Ngươi hôm nay khác hẳn. Không còn rụt rè như ngày đầu nữa. Hoàng Thượng chắc cũng chú ý đến nàng.”
Ngọc Lan khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: Bình tĩnh, thông minh và khéo léo – đó là vũ khí của mình. Cô biết rằng mỗi lần xuất hiện trước Hoàng Thượng là một cơ hội, nhưng cũng là một thử thách tinh vi, và cô phải học cách tận dụng chúng để tiến xa hơn trong cung.
Đêm xuống, trong phòng yên tĩnh, Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh trăng xuyên qua rèm lụa, chiếu lên khuôn mặt thanh tú. Cô nhớ lại lần gặp Hoàng Thượng sáng nay, và nhủ thầm: Đây chỉ là bước đầu, nhưng mình đã tạo được ấn tượng. Mình sẽ tiếp tục giữ vững phẩm hạnh, thông minh và khéo léo, để không chỉ sống sót mà còn tìm được vị trí của bản thân trong cung.
Cô nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhịp điệu cung cấm nguy nga, và tự hứa với bản thân: dù thử thách nào đang chờ phía trước, Ngọc Lan sẽ không khuất phục, sẽ tiếp tục bước đi, với trí tuệ, lòng can đảm và sự điềm tĩnh, để trở thành phi tần không chỉ xinh đẹp mà còn đáng kính, đáng tin cậy trong lòng Hoàng Thượng.