hậu cung dưới ánh trăng

Chương 6: Lời nguyền của cung cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, cung điện chìm trong màn sương mỏng, ánh bình minh ló dạng tạo nên những dải sáng nhạt trên nền đá, khiến khung cảnh càng trở nên huyền bí. Ngọc Lan mở mắt, cảm nhận không khí tĩnh lặng nhưng đầy áp lực. Trong lòng cô, cảm giác cảnh giác và tò mò trỗi dậy. Hôm nay, cô có dự cảm rằng cung cấm sẽ để lộ những mặt tối, nơi mà những âm mưu và lời đồn đoán không chỉ tinh vi mà còn nguy hiểm.

Sau khi mặc xong bộ lễ phục màu lam nhạt, Ngọc Lan đi theo cung nữ xuống sân lớn. Không khí hôm nay có phần khác thường, ánh mắt các phi tần lướt qua nhau đầy ẩn ý, có vẻ như họ đang bàn bạc điều gì đó trong bóng tối, giấu kín trước mặt Hoàng Thượng. Ngọc Lan dừng bước, quan sát, nhận ra rằng mọi phi tần đều có toan tính riêng, và không phải ai cũng thân thiện như vẻ bề ngoài.

Buổi sáng, các phi tần được tập trung tại phòng nghi lễ, nơi cung nữ kỳ cựu hướng dẫn cách đối phó với âm mưu và lời đàm tiếu tinh vi trong cung. Cô lắng nghe từng lời dạy, ghi nhớ từng chi tiết: “Trong cung, đừng để lòng tin mù quáng. Ai cũng có thể là bạn, cũng có thể là đối thủ. Một lời nói sai chỗ, một cử chỉ bất cẩn, có thể trở thành cơ hội cho kẻ khác lợi dụng.”

Ngọc Lan nhớ lại ánh mắt dò xét của phi tần áo tím nhạt, nụ cười khẽ của phi tần áo đỏ thẫm, cùng những lời đàm tiếu nhỏ nhưng đầy ám ý mà cô đã nghe hôm trước. Cô hiểu rằng đây không chỉ là thử thách về trí tuệ, mà còn là bài học về tâm lý con người trong cung cấm.

Buổi trưa, khi Ngọc Lan đang chăm sóc hoa trong vườn, một phi tần áo hồng nhạt tiến đến gần, giọng thì thầm đầy thách thức: “Ngươi biết không, có người nói ngươi hôm nay được Hoàng Thượng để ý, nhưng liệu nàng có sống sót qua buổi tối không?”

Ngọc Lan bình tĩnh hít sâu, ánh mắt không hề sợ hãi: “Bẩm, thần thiếp chỉ biết giữ bình tĩnh, quan sát và hành xử đúng phép tắc cung đình. Thần thiếp sẽ không để lời đàm tiếu làm lung lay bản thân.”

Phi tần áo hồng nhạt nhếch mép, như vừa muốn thử thách vừa muốn cảnh báo: “Trong cung, bình tĩnh thôi chưa đủ. Ngươi phải biết nhìn xa trông rộng, hiểu ý đồ người khác, nếu không sẽ rơi vào bẫy sớm hay muộn.”

Ngọc Lan gật đầu, trong lòng tự nhủ: Phải học cách quan sát, phải hiểu từng động cơ và mục đích của mọi người xung quanh. Đây mới chỉ là buổi sáng, nhưng mình đã thấy rõ phần nào lời nguyền của cung cấm – nơi mà sự ganh ghét và mưu mô tồn tại khắp mọi nơi.

Buổi chiều, Ngọc Lan được dẫn đến phòng học cách trình bày lễ vật trước Hoàng Thượng và hoàng tử, cũng là cơ hội để học cách đối phó với áp lực tinh thần. Trong lúc tập luyện, cô nhận ra rằng mỗi phi tần đều tìm cách khiến đối phương mắc lỗi: một lời gợi ý khéo léo, một ánh mắt dò xét, hoặc một hành động nhỏ nhưng tinh vi, tất cả đều nhằm kiểm tra sự bình tĩnh và khả năng ứng biến của cô.

Trong lúc chuẩn bị lễ vật, Ngọc Lan tình cờ nghe thấy một đoạn đối thoại của các phi tần kỳ cựu, giọng trầm trầm nhưng đầy mưu mô: “Nếu Hoàng Thượng chú ý Ngọc Lan quá sớm, chắc chắn sẽ có phi tần khác tìm cách hãm hại nàng. Chỉ cần một sai sót nhỏ, mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm.”

Ngọc Lan cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ. Cô hiểu rằng cung cấm không chỉ nguy hiểm về lời nói, mà còn về những hành động âm thầm. Mọi cử chỉ, mọi hành động đều có thể trở thành bẫy, và cô phải tỉnh táo hơn bất kỳ ai nếu muốn tồn tại.

Đêm đến, trong phòng riêng, Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu qua rèm lụa, làm nổi bật nét thanh tú trên khuôn mặt cô. Cô nhớ lại những tình huống trong ngày: ánh mắt dò xét, lời đàm tiếu tinh vi, và những cảnh báo ngấm ngầm mà cô vừa chứng kiến. Mỗi chi tiết đều nhắc nhở cô rằng cung cấm là nơi đầy lời nguyền, nơi mà chỉ những ai đủ khôn ngoan và bình tĩnh mới sống sót.

Ngọc Lan nhắm mắt, thở đều, tự nhủ: Phải học cách quan sát và xử lý tình huống, phải giữ bình tĩnh trước mọi lời đàm tiếu và âm mưu. Mình không chỉ là phi tần mới, mà còn phải là người đủ thông minh để tồn tại và tiến xa trong cung cấm này.

Trong giấc ngủ, Ngọc Lan mơ thấy cung điện rộng lớn, những ánh mắt dò xét, những lời thì thầm đầy ám chỉ. Cô cảm nhận rằng lời nguyền của cung cấm không chỉ là thử thách bên ngoài mà còn là thử thách nội tâm: giữ bình tĩnh, kiên nhẫn và tỉnh táo giữa mọi âm mưu.

Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức dậy, cảm giác như trải qua một cơn bão. Cô biết rằng âm mưu và đàm tiếu sẽ không ngừng theo đuổi, nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh nội tại của mình: khả năng quan sát, sự điềm tĩnh và trí tuệ sẽ là vũ khí chống lại mọi cạm bẫy.

Trên đường đến vườn hoa, Ngọc Lan gặp lại phi tần áo đỏ thẫm, người từng thăm dò cô từ ngày đầu. Ánh mắt đối phương lóe lên sự thăm dò, nhưng lần này, Ngọc Lan không còn e sợ. Cô mỉm cười khẽ: “Hôm nay, thần thiếp sẽ quan sát kỹ càng và học hỏi nhiều hơn, để hiểu rõ những mưu mô xung quanh.”

Phi tần áo đỏ thẫm cười khẽ, ánh mắt có vẻ vừa ngạc nhiên vừa thừa nhận: “Ngươi đang học rất nhanh. Nếu tiếp tục như vậy, sẽ không dễ bị những âm mưu trong cung khuất phục.”

Ngọc Lan gật đầu, trong lòng quyết tâm hơn bao giờ hết. Cô biết rằng lời nguyền của cung cấm là thử thách đầu tiên, nhưng cũng là cơ hội để cô rèn luyện trí tuệ và bản lĩnh, để trở thành phi tần không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, khôn khéo và kiên cường.

Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu dịu lại, Ngọc Lan một lần nữa quan sát các phi tần khác luyện tập, trò chuyện. Cô ghi nhớ từng ánh mắt, từng lời nói, từng hành động tinh tế. Cô nhận ra rằng mọi âm mưu trong cung đều có mô típ, và chỉ cần quan sát đủ kỹ, cô có thể nhận ra dấu hiệu trước khi chúng trở thành mối nguy hiểm thực sự.

Khi đêm buông xuống, Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu qua rèm lụa, nhắm mắt suy ngẫm. Cô cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhịp điệu cung cấm nguy nga nhưng đầy cạm bẫy. Cô tự nhủ: Lời nguyền của cung cấm sẽ không phá vỡ bản thân mình. Ngọc Lan sẽ học cách thích nghi, giữ bình tĩnh và dùng trí tuệ để bước qua mọi thử thách. Đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng mình đã sẵn sàng.

Trong bóng tối của đêm, cung điện yên lặng, chỉ còn tiếng gió và hương hoa thoang thoảng. Ngọc Lan nhắm mắt, cảm nhận sức mạnh nội tại trỗi dậy. Cô biết rằng âm mưu, đàm tiếu và lời nguyền trong cung cấm sẽ còn theo sát, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy không còn sợ hãi, mà chỉ có quyết tâm và trí tuệ để đối mặt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×