Đêm hôm ấy, cung cấm chìm trong tĩnh lặng. Ánh trăng bạc nhẹ nhàng chiếu qua những mái ngói, phản chiếu lên hành lang dài và những bức tường sơn son thếp vàng, tạo nên một không gian vừa tráng lệ vừa huyền bí. Ngọc Lan ngồi trong phòng riêng, ánh nến hắt lên khuôn mặt thanh tú, trái tim cô vẫn còn rộn ràng sau những sự kiện trong ngày.
Bên ngoài, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa ngọc lan thoang thoảng. Không khí yên ắng, chỉ có tiếng bước chân khẽ vang vọng trên nền đá. Ngọc Lan khẽ thở dài, nhớ lại những lời cảnh báo, những âm mưu và đàm tiếu mà cô đã quan sát trong ngày. Cô tự nhủ: Cung cấm này thực sự là một mê cung tinh vi. Nhưng càng khó khăn, mình càng phải tỉnh táo và khôn ngoan.
Đang mải suy nghĩ, cung nữ dẫn đến, khẽ cúi đầu: “Bẩm, Hoàng Thượng muốn gặp Ngọc Lan phi tần tại vườn hoa ngoài cung. Hoàng Thượng đã dặn đây là cuộc trò chuyện riêng, không có phi tần nào khác tham dự.”
Ngọc Lan cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa hồi hộp vừa tò mò. Đây là lần đầu tiên cô được Hoàng Thượng gọi riêng, một cơ hội quý giá nhưng cũng đầy áp lực. Cô nhanh chóng mặc lại bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, chỉnh chu mái tóc, rồi theo cung nữ đi ra vườn hoa.
Vườn hoa về đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán cây và tiếng suối róc rách nhỏ nhẹ. Ánh trăng chiếu lên những bông hoa đủ màu, làm cảnh vật thêm phần huyền ảo. Ngọc Lan bước đi, vừa thận trọng vừa tò mò, nhận thấy từng ánh mắt của những bức tượng và từng bóng cây đều như đang chứng kiến khoảnh khắc quan trọng này.
Hoàng Thượng đứng dưới bóng tùng già, dáng vẻ oai nghiêm nhưng ánh mắt có phần dịu dàng. Khi nhìn thấy Ngọc Lan bước tới, Ngài khẽ nhíu mày, giọng trầm nhưng ấm: “Ngọc Lan, đêm nay không phải là buổi lễ, cũng không phải lúc tập nghi thức. Ta muốn trò chuyện với nàng một cách thoải mái.”
Ngọc Lan cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Vâng, bệ hạ. Thần thiếp xin tuân mệnh.”
Hoàng Thượng mỉm cười khẽ, ánh mắt dịu đi: “Ta nghe nói nàng thông minh và bình tĩnh. Nhưng những gì ta quan sát được trong cung, đôi khi trí thông minh và sự điềm tĩnh thôi chưa đủ. Ngươi nghĩ sao về điều đó?”
Ngọc Lan ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, thẳng thắn trả lời: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp hiểu rằng trong cung, mọi lời nói và hành động đều có thể trở thành thử thách. Nhưng thần thiếp tin rằng, sự bình tĩnh, trí tuệ và lòng can đảm sẽ giúp mình tồn tại, đồng thời hiểu được ý đồ người khác.”
Hoàng Thượng nhíu mày, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng cũng đầy thích thú: “Ta thích cách nàng suy nghĩ. Không nhiều phi tần mới dám thẳng thắn và tỉnh táo trước mắt Hoàng Thượng ngay từ lần gặp đầu tiên. Nàng không chỉ xinh đẹp, mà còn có đầu óc.”
Ngọc Lan khẽ cúi đầu, giữ vẻ điềm tĩnh: “Vâng, bệ hạ. Thần thiếp chỉ biết rằng, nếu không khéo léo và tỉnh táo, sẽ khó tồn tại trong cung cấm này.”
Hoàng Thượng bước tới gần, giọng trầm hẳn: “Ngươi có thấy cô đơn không, Ngọc Lan? Trong cung, dù bên ngoài tráng lệ, nhưng cô đơn là điều khó tránh. Không phải ai cũng đáng tin, và sự ganh ghét luôn rình rập.”
Ngọc Lan im lặng một chút, ánh mắt hướng về những bông hoa trong vườn: Đúng thật. Cung cấm này nguy hiểm và cô độc, nhưng chính nơi nguy hiểm cũng dạy ta cách trưởng thành. Cô trả lời dịu dàng nhưng chân thành: “Bẩm, thần thiếp có cảm giác cô đơn, nhưng thần thiếp cũng học được cách quan sát, hiểu người và giữ bình tĩnh. Thần thiếp tin rằng, sự thông minh và can đảm sẽ giúp mình vượt qua những cô đơn và thử thách.”
Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng: “Ta hài lòng với câu trả lời này. Nàng không chỉ biết tự bảo vệ bản thân, mà còn biết cách thấu hiểu và nhận thức mọi việc xung quanh. Ta muốn biết nhiều hơn về nàng. Ngươi thích gì, quan tâm đến điều gì ngoài cung cấm?”
Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự điềm tĩnh. Cô cười khẽ, trả lời: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp thích đọc sách và quan sát mọi thứ xung quanh. Thần thiếp thích tìm hiểu về con người, cách họ suy nghĩ và hành xử. Trong cung, thần thiếp học hỏi không chỉ để tồn tại, mà còn để hiểu được tâm lý và mưu mô của mọi người.”
Hoàng Thượng nhún vai, cười nhẹ: “Ta thích con người chân thành và thông minh. Nàng không chỉ học cách tự bảo vệ, mà còn biết quan sát, biết lựa chọn đúng thời điểm để nói và làm. Ta tin rằng nàng sẽ còn tiến xa trong cung cấm này.”
Ngọc Lan khẽ cúi đầu, lòng vừa hồi hộp vừa vui mừng. Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời khen từ Hoàng Thượng, và ánh mắt dịu dàng của Ngài khiến cô cảm thấy một chút ấm áp giữa nơi nguy hiểm và cô độc này.
Cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ, nhưng không hề gượng ép. Hoàng Thượng kể cho Ngọc Lan nghe về những nghi lễ trong cung, những trách nhiệm của phi tần, những thách thức mà các phi tần kỳ cựu phải đối mặt, đồng thời cũng hỏi Ngọc Lan về suy nghĩ, cảm nhận và cách nhìn nhận mọi việc.
Ngọc Lan trả lời thẳng thắn, không giấu giếm nhưng vẫn giữ sự tôn trọng. Cô cảm nhận được sự thông minh, quyền lực nhưng cũng đầy tò mò và thích thú trong ánh mắt Hoàng Thượng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy không chỉ là phi tần mới trong cung, mà là người có thể trò chuyện, hiểu và được Hoàng Thượng chú ý.
Khi gió đêm thổi qua, làm lật nhẹ những tấm rèm lụa, Hoàng Thượng bật cười khẽ, một âm thanh trong trẻo nhưng quyền lực: “Ngươi biết không, đôi khi trong cung cấm, tiếng cười giữa đêm thanh tĩnh cũng là điều quý giá. Nó giúp ta quên đi áp lực và âm mưu xung quanh.”
Ngọc Lan nhìn Ngài, ánh mắt ngạc nhiên nhưng dịu dàng, rồi cũng bật cười khẽ: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp cũng thấy rằng, trong đêm thanh tĩnh này, tiếng cười và trò chuyện chân thành là điều khiến tâm hồn nhẹ nhõm.”
Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng nói trầm hẳn nhưng đầy ấm áp: “Ngọc Lan, từ nay trở đi, hãy nhớ rằng, ngoài việc tuân theo nghi lễ và phép tắc, đôi khi chỉ cần một trái tim chân thành và thông minh, nàng cũng có thể tạo được ấn tượng và tồn tại trong cung.”
Ngọc Lan cúi đầu, nụ cười khẽ nở trên môi, cảm nhận nhịp tim bình yên lần đầu tiên giữa nơi nguy hiểm này. Cô nhận ra rằng cuộc trò chuyện này không chỉ là cơ hội để hiểu Hoàng Thượng, mà còn là bài học quý giá về sự tin tưởng, khéo léo và bản lĩnh.
Khi đêm đã sâu, Hoàng Thượng đứng dậy, ánh mắt vẫn dõi theo Ngọc Lan: “Trở về phòng đi, Ngọc Lan. Ngươi đã có một buổi tối tốt, và ta mong nàng sẽ tiếp tục giữ vững phẩm hạnh, trí tuệ và sự bình tĩnh.”
Ngọc Lan cúi đầu, giọng dịu dàng: “Vâng, bệ hạ. Thần thiếp sẽ ghi nhớ lời dạy.”
Khi cung nữ dẫn Ngọc Lan trở về phòng, ánh trăng chiếu lên lối đi, làm nổi bật từng đường nét trên khuôn mặt cô. Trong lòng Ngọc Lan tràn đầy cảm giác ấm áp, tự tin và quyết tâm. Cô biết rằng mối quan hệ với Hoàng Thượng mới chỉ bắt đầu, nhưng lần gặp gỡ giữa đêm thanh tĩnh này sẽ là bước khởi đầu quan trọng cho tương lai của cô trong cung cấm nguy nga nhưng đầy mưu mô.
Ngồi bên cửa sổ, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt thanh tú, Ngọc Lan nhắm mắt, thở đều, và tự nhủ: Đêm nay, mình đã học được rằng, trong cung cấm, trí tuệ, bình tĩnh và sự chân thành đôi khi còn quan trọng hơn sắc đẹp. Mình sẽ không ngừng học hỏi, quan sát và trưởng thành, để ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bên ngoài, gió thổi qua, hương hoa thoang thoảng, và trong yên tĩnh, tiếng cười khẽ của Ngọc Lan và Hoàng Thượng như vang vọng giữa cung điện rộng lớn. Một đêm thanh tĩnh, nhưng đầy ắp sự hiểu nhau, mở ra một chương mới trong cuộc đời Ngọc Lan – nơi mà trí tuệ, lòng dũng cảm và sự thẳng thắn sẽ giúp cô bước đi vững chắc giữa âm mưu và quyền lực của cung cấm.