hậu cung dưới ánh trăng

Chương 8: Trò chơi quyền lực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cung cấm lại tràn đầy nhịp sống tất bật. Ánh nắng ban mai len lỏi qua mái ngói vàng, phản chiếu lên những bức tường son, tạo nên khung cảnh vừa nguy nga vừa uy nghi. Ngọc Lan thức dậy sớm, bước ra cửa sổ nhìn ra sân rộng, nơi các phi tần khác đã bắt đầu tập luyện nghi thức và chuẩn bị lễ vật. Trong lòng cô, cảm giác bình tĩnh pha chút cảnh giác thường trực trỗi dậy. Cô biết rằng, sau cuộc trò chuyện riêng với Hoàng Thượng đêm qua, sẽ không ít phi tần ghen ghét và tìm cách hãm hại cô.

Phi tần áo đỏ thẫm, người luôn theo dõi Ngọc Lan từ ngày đầu, vừa bước tới, ánh mắt lóe lên vẻ dò xét: “Ngươi hôm qua được Hoàng Thượng khen, thật không ngờ. Nhưng hãy cẩn thận, trong cung, không có gì là miễn phí. Ai cũng muốn được chú ý, và không ai từ bỏ cơ hội.”

Ngọc Lan mỉm cười khẽ, ánh mắt vẫn giữ sự điềm tĩnh: “Vâng, thần thiếp hiểu. Thần thiếp sẽ học cách quan sát và giữ vững phẩm hạnh, để không bị cuốn vào những mưu mô.”

Phi tần áo đỏ thẫm nhếch môi, ánh mắt thách thức: “Ngày mai, sẽ có một buổi lễ dâng hoa trước Hoàng Thượng. Hãy chuẩn bị tinh thần. Không phải ai cũng chấp nhận nổi sự xuất hiện của ngươi đâu.”

Ngọc Lan chỉ gật đầu, biết rằng lời đe dọa này không phải vô cớ. Trong cung, mọi mưu mô đều được tính toán cẩn thận, và một phi tần mới như cô sẽ là mục tiêu dễ bị nhắm đến. Nhưng trái tim cô không hề run sợ; cô biết rằng trí tuệ, bình tĩnh và khả năng quan sát sẽ là vũ khí để phản đòn.

Buổi chiều, Ngọc Lan được phân công chuẩn bị lễ vật cho buổi dâng hoa. Cô lặng lẽ sắp xếp từng bông hoa, từng chậu cây, từng món lễ vật theo đúng nghi thức. Trong khi đó, phi tần áo hồng nhạt, người vốn ganh ghét cô, lén lút tiếp cận, giọng khẽ thì thầm đầy ám chỉ: “Nếu hôm nay có sai sót nhỏ, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không còn thiện cảm với nàng.”

Ngọc Lan nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên từng bông hoa, vừa quan sát xung quanh vừa chuẩn bị lễ vật. Cô biết rằng âm mưu không chỉ đến từ lời nói, mà còn từ hành động tinh vi. Phi tần đối thủ có thể muốn phá hỏng lễ vật, tạo sơ hở, để Ngọc Lan mất điểm trước Hoàng Thượng.

Khi buổi lễ dâng hoa sắp bắt đầu, Ngọc Lan cảm nhận rõ ánh mắt dò xét của phi tần ganh ghét, từng bước đi, từng cử chỉ đều được theo dõi kỹ càng. Cô không để bị cuốn theo áp lực, thay vào đó, cô sử dụng sự khéo léo và trí tuệ của mình để quan sát hành động của đối thủ.

Buổi lễ bắt đầu. Hoàng Thượng đứng trên bậc thềm cao, ánh mắt dõi theo từng phi tần. Ngọc Lan bước lên, giữ nhịp thở ổn định, từng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Cô sắp xếp lễ vật hoàn hảo, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, khiến mọi phi tần xung quanh không thể tìm ra sơ hở.

Phi tần áo hồng nhạt lén cười, định tạo một sơ suất nhỏ khi Ngọc Lan cúi xuống dâng hoa. Nhưng Ngọc Lan đã quan sát trước, ngay lập tức điều chỉnh hành động, không để bất kỳ sai sót nào xảy ra. Sự bình tĩnh và khéo léo của cô khiến đối thủ bối rối, không thể thực hiện ý đồ.

Hoàng Thượng quan sát từ trên cao, ánh mắt dừng lại nơi Ngọc Lan. Ngài nhíu mày nhưng giọng trầm: “Ngươi không chỉ xinh đẹp, mà còn biết ứng biến tinh tế. Ta hài lòng.”

Ngọc Lan cúi đầu lễ phép, lòng lặng lẽ vui mừng. Cô nhận ra rằng sự khéo léo, trí tuệ và bình tĩnh đã giúp cô phản đòn một cách hoàn hảo, khiến mưu kế của phi tần đối thủ thất bại.

Buổi lễ kết thúc, các phi tần rút lui, ánh mắt vẫn lấp ló ganh ghét. Phi tần áo hồng nhạt tiến đến gần, giọng lạnh lùng: “Ngươi may mắn thôi. Lần sau, không dễ như vậy đâu.”

Ngọc Lan nhún vai, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: “Bẩm, thần thiếp tin rằng, trong cung, may mắn chỉ là một phần. Phẩm hạnh, trí tuệ và bình tĩnh mới là thứ giúp tồn tại lâu dài.”

Phi tần đối thủ cứng người một giây, ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Cô nhận ra rằng ngay cả những âm mưu tinh vi nhất cũng khó bày trò với Ngọc Lan, vì cô luôn đi trước một bước, quan sát kỹ lưỡng và hành động khéo léo.

Buổi tối, trong phòng riêng, Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt thanh tú. Cô nhớ lại từng chi tiết trong buổi lễ: ánh mắt dò xét, nụ cười khẽ thách thức, hành động tinh vi của phi tần đối thủ. Tất cả đều trở thành bài học quý giá về âm mưu, quan sát và trí tuệ trong cung cấm.

Cô nhắm mắt, thở đều, tự nhủ: Trong cung, không ai hoàn toàn tốt hay xấu. Mọi người đều có mục đích riêng. Điều quan trọng là phải tỉnh táo, quan sát và biết cách phản đòn một cách khéo léo.

Đêm khuya, gió thổi qua, mang theo hương hoa ngọc lan dịu nhẹ. Ngọc Lan đứng bên cửa sổ, nhìn ra sân rộng, ánh trăng chiếu lên những bông hoa, lòng tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng trò chơi quyền lực trong cung mới chỉ bắt đầu, và mình phải không ngừng học hỏi, rèn luyện trí tuệ, sự bình tĩnh và khéo léo để tồn tại và tiến xa.

Bên ngoài, các phi tần khác thì thầm, ánh mắt vẫn dò xét, nhưng Ngọc Lan giờ đã không còn sợ hãi. Cô cảm nhận sức mạnh nội tại trỗi dậy, tự nhủ: Âm mưu có thể tinh vi, nhưng trí tuệ và bản lĩnh sẽ giúp mình vượt qua. Không ai có thể dễ dàng khuất phục Ngọc Lan.

Đêm ấy, cung cấm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió, tiếng nước chảy và hương hoa thoang thoảng. Ngọc Lan mỉm cười, cảm nhận sự an tâm lần đầu tiên giữa nơi đầy mưu mô. Cô biết rằng mỗi chiến thắng nhỏ trong trò chơi quyền lực đều là bước đi quan trọng, và mình sẽ tiếp tục khéo léo, thông minh, và bình tĩnh để tiến xa trong cung nguy nga nhưng đầy hiểm nguy này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×