Đêm hôm ấy, cung cấm lung linh hơn bao giờ hết. Hàng trăm ngọn đèn lồng đỏ rực treo trên các hành lang và sân lớn, ánh sáng phản chiếu trên mái ngói vàng, làm toàn bộ hoàng cung như một bức tranh sống động, huyền ảo và nguy hiểm. Ngọc Lan mặc bộ lễ phục màu ngọc lam nhạt, gương mặt thanh tú hiện lên ánh nến lấp lánh, nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh vì hồi hộp. Hôm nay là lần đầu tiên cô tham dự yến tiệc hoàng cung, một nơi mà sắc đẹp, quyền lực và mưu mô giao thoa, và cô biết rằng mọi hành động đều có thể bị soi xét và lợi dụng.
Các phi tần khác đã có mặt từ trước, những nụ cười và ánh mắt lấp lánh đầy tính toán. Phi tần áo đỏ thẫm nhìn Ngọc Lan với vẻ dò xét, ánh mắt thừa nhận rằng cô là một đối thủ không thể xem thường. Một số phi tần kỳ cựu thì khẽ cười, trao đổi ánh mắt với nhau, và Ngọc Lan nhận ra ngay rằng bữa tiệc này không chỉ là dịp lễ mà còn là sân chơi quyền lực tinh vi.
Hoàng Thượng xuất hiện, dáng vẻ oai nghiêm, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng phi tần. Khi ánh mắt Ngài dừng lại nơi Ngọc Lan, trái tim cô rung lên, nhưng cô vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có. Cô hiểu rằng, trong bữa tiệc này, sự bình tĩnh và khéo léo là chìa khóa sống còn.
Tiệc được mở ra trong một gian điện rộng, bàn ghế được bày trí tinh xảo, tràn đầy hoa tươi, đồ ăn ngon và rượu quý. Âm nhạc du dương vang lên, nhưng trong không khí rộn ràng ấy, người ta vẫn cảm nhận được sự căng thẳng tiềm ẩn, ánh mắt, cử chỉ và lời nói đều được cân đo đong đếm.
Ngọc Lan bước vào, giữ dáng vẻ uyển chuyển, ánh mắt quan sát mọi hành động xung quanh. Ngay lập tức, cô nhận ra mưu mô và ganh ghét vẫn rình rập: phi tần áo hồng nhạt thì thầm với phi tần khác, ánh mắt hướng về cô đầy ẩn ý; phi tần áo tím nhạt cố tình để Ngọc Lan đi ngang qua một khay rượu, như thể thử thách sự tỉnh táo và khéo léo của cô.
Ngọc Lan không hề bối rối. Cô điềm tĩnh tránh khỏi khay rượu, nụ cười nhẹ trên môi, đồng thời quan sát phản ứng của đối thủ. Cô biết rằng bất kỳ sơ hở nào cũng có thể trở thành cơ hội để kẻ khác bày mưu hãm hại, và cô không để mình mắc bẫy.
Trong lúc yến tiệc diễn ra, Hoàng Thượng đi qua các bàn, ánh mắt dừng lại nơi từng phi tần. Khi Ngài đến trước Ngọc Lan, ánh mắt Hoàng Thượng lóe lên vẻ hài lòng, nhưng giọng trầm trầm lại có phần thử thách: “Ngươi biết không, bữa tiệc này là nơi phô diễn sắc đẹp, trí tuệ và sự khéo léo. Ngươi phải biết cách cân bằng cả ba thứ nếu không muốn rơi vào bẫy.”
Ngọc Lan cúi đầu lễ phép, giọng dịu dàng nhưng đầy tự tin: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp sẽ quan sát kỹ lưỡng và hành xử đúng phép tắc, để không phụ lòng tin của Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng. Ngọc Lan cảm nhận rằng sự thông minh, bình tĩnh và điềm tĩnh của cô đã được Hoàng Thượng để ý, nhưng đồng thời, nguy cơ từ các phi tần khác cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Bữa tiệc tiếp tục, âm nhạc du dương, tiếng cười vang vọng, nhưng Ngọc Lan phát hiện những cặp mắt đầy mưu mô đang quan sát từng hành động của cô. Phi tần áo đỏ thẫm cười khẽ, trao đổi ánh mắt với phi tần áo hồng nhạt, như muốn cảnh báo: “Hôm nay, ta sẽ thử xem nàng có đủ khôn ngoan để tồn tại.”
Khi rượu được rót, phi tần áo hồng nhạt lén đưa một ly rượu pha thêm ít chất kích thích nhẹ về phía Ngọc Lan. Tuy nhiên, nhờ quan sát tinh tường, Ngọc Lan nhận ra ngay sự bất thường: ánh mắt đối phương, cách đặt ly rượu, mùi vị lạ nhẹ thoang thoảng khi cô đưa tay chạm vào. Cô khẽ cười trong lòng, khéo léo đổi ly rượu của mình với một phi tần khác, khiến âm mưu bị đảo lộn mà không ai nhận ra.
Một lát sau, Hoàng Thượng đi qua, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tò mò dừng lại nơi Ngọc Lan. Ngài dừng bước, nhíu mày: “Ngươi xử lý tình huống rất khéo léo. Không phải phi tần nào cũng đủ tinh tường để nhận ra âm mưu ngay lập tức.”
Ngọc Lan cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: “Bẩm, thần thiếp luôn quan sát và học hỏi từ từng tình huống, bệ hạ. Thần thiếp tin rằng, trong cung, trí tuệ và sự bình tĩnh quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.”
Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng. Ngọc Lan cảm nhận rõ sự tin tưởng nơi Ngài, nhưng đồng thời, cô biết rằng bữa tiệc này chỉ là màn mở đầu, nơi mà quyền lực, mưu mô và ganh ghét được phô diễn công khai.
Trong lúc yến tiệc diễn ra, Ngọc Lan tiếp tục quan sát mọi hành động xung quanh. Cô nhận ra rằng các phi tần kỳ cựu không chỉ cạnh tranh bằng lời nói hay ánh mắt, mà còn bằng những cử chỉ tinh vi, những hành động khéo léo nhằm tạo sơ hở cho đối phương. Mỗi lần cô nhìn ra mưu mô và khéo léo tránh, trái tim cô tràn đầy cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc: mỗi chiến thắng nhỏ trong bữa tiệc này là bước tiến quan trọng để khẳng định bản lĩnh.
Đêm khuya, khi bữa tiệc kết thúc, các phi tần rút lui, ánh mắt vẫn dò xét nhau, nhưng Ngọc Lan giờ đã không còn bối rối. Cô đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên lối đi, hương hoa thoang thoảng, và tự nhủ: Bữa tiệc này đã cho thấy rõ sự tàn nhẫn, mưu mô và cạnh tranh trong hoàng cung. Nhưng mình đã vượt qua mà vẫn giữ phẩm hạnh và trí tuệ. Đây mới là bước đầu, nhưng mình sẽ không ngừng học hỏi để trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách và tiếng gió thổi qua mái ngói hòa vào nhau, làm khung cảnh thêm phần huyền bí. Ngọc Lan nhắm mắt, cảm nhận sự bình yên hiếm hoi giữa nơi nguy hiểm này, và đồng thời ghi nhớ rằng trong cung cấm, bất kỳ khoảnh khắc nào cũng có thể trở thành bẫy, nhưng trí tuệ và bản lĩnh sẽ giúp mình tồn tại và tiến xa.
Cô ngồi bên cửa sổ, ánh nến lung linh phản chiếu lên khuôn mặt thanh tú, lòng tràn đầy quyết tâm. Âm mưu, ganh ghét hay quyền lực trong cung đều nguy hiểm, nhưng mình sẽ bước qua tất cả bằng trí tuệ, bình tĩnh và khéo léo. Bữa tiệc này chỉ là màn mở đầu – trò chơi thực sự mới bắt đầu từ hôm nay.
Ngoài sân, ánh trăng chiếu lên những bông hoa, cảnh vật tĩnh lặng nhưng tiềm ẩn hiểm nguy. Ngọc Lan mỉm cười, cảm nhận nhịp tim bình yên nhưng quyết đoán, sẵn sàng bước tiếp trong cung cấm nguy nga nhưng đầy rẫy âm mưu, nơi mà sắc đẹp, trí tuệ và bản lĩnh là vũ khí để sống sót.