hậu cung hoa lệ

Chương 3: Bữa tiệc cung đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Lạc Như Ngọc nhận được thư mời đặc biệt từ phía cung đình. Bức thư được viết trên giấy lụa trắng, nét chữ thanh thoát, phủ mùi thơm nhẹ, đính kèm con dấu đỏ của triều đình.

"Ngọc nhi, hôm nay triều đình sẽ tổ chức bữa tiệc chiêu đãi các danh gia vọng tộc. Ngươi hãy chuẩn bị và đến tham dự."

Như Ngọc cầm lá thư, trái tim vừa háo hức vừa lo lắng. Chưa bao giờ nàng tham dự một bữa tiệc cung đình, nơi toàn những gương mặt quyền quý, thân cận với hoàng tử, công tử. Nàng thầm nghĩ: “Liệu hôm nay ta có thể tự tin đứng giữa họ hay sẽ lúng túng như một đứa trẻ?”

Khi chiều xuống, Như Ngọc khoác lên mình bộ y phục màu lam nhạt, thêu hình hoa đào tinh xảo. Làn tóc đen được búi cao, vài lọn tóc nhỏ rủ nhẹ trước trán, khiến nàng vừa thanh lịch vừa dịu dàng. Mùi hương nhè nhẹ từ lụa và tóc khiến nàng cảm thấy tự tin hơn một chút.

Cung đình hôm đó rực rỡ hơn mọi ngày. Đèn lồng đỏ rực treo khắp nơi, ánh sáng chiếu lên những bộ y phục lộng lẫy của quý tộc, khiến không gian lung linh, huyền ảo. Như Ngọc bước vào sảnh, không khỏi trầm trồ trước vẻ nguy nga của nơi này.

Ngay khi nàng vừa đặt chân vào, một ánh mắt quen thuộc lập tức tìm thấy nàng. Triệu Dực. Người nam tử đứng đó, áo choàng trắng dài thướt tha, vóc dáng uy nghiêm nhưng ánh mắt mềm dịu khi nhìn Như Ngọc. Chỉ một cái liếc nhìn, nàng cảm thấy tim mình rung động, bối rối và hạnh phúc xen lẫn.

“Ngọc nhi, ngươi đến rồi,” hắn gọi, giọng trầm ấm, vừa đủ để nàng nghe rõ.

Như Ngọc cúi đầu, khẽ nói:

“Vâng… Ngài cũng đã tới.”

Triệu Dực nở một nụ cười dịu dàng, bước tới nắm tay nàng, dẫn nàng đi qua những dãy bàn tiệc trải dài. Trên bàn là những món ăn quý, trang trí tinh xảo, từ trứng cá muối đến những chiếc bánh hoa cúc nhỏ xinh. Nhưng Như Ngọc chẳng thể tập trung vào món ăn, bởi ánh mắt nàng cứ bị thu hút bởi Triệu Dực.

Họ vừa đi vừa trò chuyện. Triệu Dực kể những câu chuyện hài hước về cung đình, khiến Như Ngọc không nhịn được cười. Tiếng cười của nàng vang lên nhẹ nhàng, tạo nên một âm hưởng trong trẻo giữa không gian nghiêm trang. Một vài quý tộc khác nhìn thấy, cũng nở nụ cười.

Nhưng, không khí bỗng chùng xuống khi một nhóm tiểu thư quyền quý tiến lại gần Như Ngọc. Một trong số họ, dáng người cao, trang phục lộng lẫy, cười nhạt:

“Ngọc nhi, nghe nói hôm qua ngươi gặp may, được hoàng tử cứu. Chắc hôm nay cũng muốn được sủng ái sao?”

Như Ngọc đỏ mặt, chưa kịp đáp, Triệu Dực bước tới, giọng nghiêm túc:

“Ngọc nhi không cần giải thích với ai. Ta biết cô ấy là người có phẩm hạnh.”

Nhóm tiểu thư hừ lạnh, không dám lên tiếng nữa. Như Ngọc cảm thấy vừa xấu hổ vừa ấm lòng. Trong lòng nàng, Triệu Dực không chỉ là người quyền lực mà còn là người biết bảo vệ nàng theo cách tinh tế nhất.

Bữa tiệc tiếp tục, các nhạc công bắt đầu chơi nhạc, không gian trở nên lãng mạn. Triệu Dực nắm tay Như Ngọc, dẫn nàng lên sàn nhảy. Như Ngọc hồi hộp nhưng vẫn nghe nhịp tim mình hòa vào từng bước chân. Mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, nàng lại cảm thấy tim rung động.

Giữa sảnh, một tiếng trầm trồ vang lên khi Triệu Dực ôm Như Ngọc xoay nhẹ, đưa nàng lướt qua từng ánh đèn lung linh. Tiếng cười và lời khen tặng vang lên, nhưng Triệu Dực chỉ chú ý đến nàng. Như Ngọc cảm giác được sự quan tâm, che chở không lời của hắn.

Sau khi buổi tiệc gần kết thúc, Triệu Dực dẫn Như Ngọc ra ban công nhìn thành phố về đêm. Ánh trăng sáng soi rọi mặt hồ, ánh đèn trong cung phản chiếu, tạo thành một bức tranh lấp lánh.

“Hôm nay, ngươi đã làm tốt lắm,” Triệu Dực nói, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thoáng qua trên môi. “Ngọc nhi, đừng để những lời thị phi làm ngươi lo lắng. Ta sẽ luôn ở cạnh, bảo vệ ngươi.”

Như Ngọc nghe, tim rung rộn rã. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được sự quan tâm và dịu dàng của một nam tử quyền quý đến thế. Nàng khẽ nói, giọng run run:

“Cảm… cảm ơn ngài… ta sẽ cố gắng.”

Triệu Dực cúi người, ánh mắt chạm vào ánh mắt nàng, giọng trầm ấm:

“Ta biết. Ngọc nhi, hãy luôn tin rằng, dù ở đâu, dù có khó khăn, ngươi không đơn độc. Ta sẽ luôn bên cạnh.”

Gió đêm thổi nhẹ, cuốn theo mái tóc nàng, làm không gian thêm phần mộng mơ. Như Ngọc cảm giác trái tim mình như được sưởi ấm. Cuộc gặp gỡ định mệnh ngày hôm qua, lời hứa hôm nay, đã bắt đầu mở ra một hành trình đầy tình cảm, sủng ngọt, và những bất ngờ không ngờ tới.

Khi ánh trăng chiếu sáng dòng sông, Như Ngọc nhìn Triệu Dực, lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng: vừa yên tâm vừa hạnh phúc. Cô nhận ra, đây chính là khoảnh khắc đầu tiên đánh dấu sự gần gũi, tin tưởng và những ngày tháng ngọt ngào sắp tới trong cuộc đời nàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×