hậu cung không ngai

Chương 3: Hoàng đế lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cung điện vang lên tiếng trống báo triều. Lâm Ngọc Trinh mặc bộ y phục cung đình giản dị, bước ra sân điện, nơi hoàng đế đang đứng chờ từ sớm. Ánh mắt ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng có điều gì đó khác thường – như thể quan sát từng chuyển động nhỏ nhất của nàng.

“Ngọc Trinh,” giọng hoàng đế trầm và đều, “hôm nay ta muốn nàng cùng ta đi thăm một số khu vực trong cung.”

Ngọc Trinh cúi đầu, giữ nét lễ nghi: “Vâng, bệ hạ.” Nhưng trong lòng nàng nhấp nhổm. Trước mặt mọi quan viên, nàng luôn phải giữ thái độ chuẩn mực, nhưng khi chỉ còn hai người, cảm giác như đứng trước một thử thách mới – một con người đầy quyền lực, nhưng khó đoán và lạnh lùng.

Bước đi dọc hành lang dài, nàng quan sát xung quanh: những bức tượng đá uy nghi, những bình hoa quý hiếm, tất cả như thách thức trí tưởng tượng và lòng kiên nhẫn của bất cứ ai bước vào. Hoàng đế đi trước, dáng vẻ ung dung, không một cử chỉ tỏ ra thân thiện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía nàng, khiến trái tim Ngọc Trinh nhói nhẹ.

“Ngọc Trinh,” ông đột ngột lên tiếng, “nàng thấy cung điện rộng lớn này thế nào?”

“Xa hoa, nhưng… lạnh lẽo, bệ hạ ạ,” nàng thưa, không chút do dự. “Giống như trái tim một số người quyền lực – bên ngoài rực rỡ, bên trong cô đơn.”

Hoàng đế dừng lại, ánh mắt ông chạm vào nàng, sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự tò mò. “Cô dám nói vậy sao?”

Ngọc Trinh thẳng người, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Vâng, bệ hạ. Nhưng nàng tin rằng, ai cũng có cách tìm sự ấm áp của riêng mình, ngay cả trong cung điện này.”

Một im lặng kéo dài. Hoàng đế đứng đó, im lặng nhìn nàng, như đang cân nhắc xem lời nói ấy có thật hay chỉ là cách nàng thể hiện trí tuệ và sự dạn dĩ. Ngọc Trinh cảm nhận được rằng, lần đầu tiên, ông không chỉ nhìn thấy một cô gái mới gả vào cung, mà còn là một con người – thông minh, nhạy bén và không dễ bị khuất phục.

Họ tiếp tục đi qua các phòng chức năng của hậu cung – phòng học, phòng nghỉ, kho báu, và phòng của các phi tần khác. Mỗi nơi đều có những quy tắc ngầm, những dấu hiệu nhỏ thể hiện quyền lực và mưu mô. Ngọc Trinh nhanh chóng nhận ra, sự lạnh lùng của hoàng đế không phải là vô cảm, mà là để duy trì trật tự và ngăn cản bất kỳ kẻ nào lợi dụng tình cảm để thao túng ông.

“Ngọc Trinh,” ông nói khi đi qua phòng một phi tần cao quý, “nàng có thấy ai đang thầm thù ghét mình không?”

Ngọc Trinh hơi giật mình, nhưng giọng nàng vẫn bình tĩnh: “Dạ, có lẽ trong cung luôn tồn tại sự ganh ghét. Nhưng nàng tin rằng, nếu hiểu được luật chơi, người khôn ngoan sẽ biết cách sống sót và tạo ra thế lực cho riêng mình.”

Hoàng đế khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng hiếm hoi. Dường như lời nói ấy chạm đến một điểm mà ông ít ai làm được – sự tinh tế trong trí tuệ và cách nàng quan sát thế giới quanh mình.

Buổi chiều, khi ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ hành lang, hoàng đế đột nhiên dừng lại, quay sang Ngọc Trinh: “Nàng có sợ phải sống trong cung với tất cả những âm mưu và quyền lực này không?”

Ngọc Trinh không né tránh, trả lời thẳng thắn: “Sợ chứ, nhưng nàng sẽ học cách thích nghi. Vì nàng không chỉ muốn sống sót, mà còn muốn… được nhìn nhận là người xứng đáng.”

Lời nói này khiến hoàng đế trầm ngâm. Lần đầu tiên, ông không cảm thấy nàng chỉ là một cô gái được gả vào cung để làm đẹp mặt triều đình. Nàng là người có chính kiến, biết tự lập, và quan trọng hơn, biết nhìn thấu sự lạnh lùng trong con người ông.

Trong những ngày tiếp theo, các phi tần bắt đầu chú ý hơn đến Ngọc Trinh. Một số người lén lút thử thách nàng bằng lời nói, ánh mắt dò xét, nhưng nữ chính dần học được cách ứng phó – vừa giữ lễ nghi, vừa thể hiện sự nhạy bén và trí tuệ.

Và trong lòng hoàng đế, một cảm giác hiếm hoi xuất hiện: tò mò. Ông không chỉ quan sát nàng bằng cương vị hoàng đế, mà còn bằng ánh mắt của một người đàn ông chưa từng gặp ai dám đứng thẳng trước quyền lực của ông mà không run sợ.

Đêm hôm ấy, Ngọc Trinh đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng phản chiếu trên hồ sen. Trong lòng nàng, cảm giác vừa sợ hãi vừa hứng khởi. Sợ hãi vì cung điện này đầy mưu mô, đầy bẫy rập; hứng khởi vì lần đầu tiên nàng cảm nhận một cơ hội – cơ hội để không chỉ sống sót, mà còn để khẳng định chính mình, và có lẽ, chạm vào trái tim của hoàng đế trẻ tuổi.

“Cung điện xa hoa, nhưng cô đơn tột cùng,” nàng thầm nghĩ. “Và chính trong cô đơn ấy, ta sẽ học cách biến trí tuệ và dũng khí thành vũ khí… để tồn tại… và để được nhìn nhận.”

Và từ nơi sâu thẳm trong lòng, Ngọc Trinh biết rằng: những bước chân đầu tiên trong hậu cung này chỉ là khởi đầu cho một hành trình dài – hành trình của trí tuệ, quyền lực, và cả tình cảm dần nảy nở giữa nàng và hoàng đế lạnh lùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×