hậu cung không ngai

Chương 4: Bí mật từ triều đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, cung điện vẫn chìm trong làn sương mỏng, ánh nắng vàng nhạt len qua những mái ngói dát vàng. Lâm Ngọc Trinh vừa thức dậy, bước ra sân trong tẩm cung, hít một hơi sâu để xua đi cảm giác nặng nề từ ngày đầu tiên làm dâu hoàng cung. Nhưng trái tim nàng vẫn không thể yên – nơi đây không chỉ rực rỡ mà còn tiềm ẩn bao cạm bẫy, âm mưu và quyền lực.

Trong lúc nàng đang ngắm nhìn hồ sen, một thái giám già đến gần, giọng nhỏ nhẹ: “Bệ hạ muốn mời Ngọc Trinh tham dự buổi họp kín cùng các quan trong triều, nhưng phòng họp có cửa đóng. Nàng chỉ cần đứng ngoài nghe, sẽ không ai phát hiện.”

Ngọc Trinh khẽ nhíu mày, trái tim rộn ràng. Đây là cơ hội hiếm hoi để nàng hiểu được thế giới thực sự của quyền lực – không phải những bữa tiệc long trọng hay ánh mắt dõi theo của phi tần, mà là những âm mưu, những quyết sách có thể thay đổi cả vận mệnh triều đình.

Buổi họp diễn ra trong một căn phòng nhỏ, chỉ có các quan lại cao cấp và hoàng đế. Nàng đứng sau bức rèm, lắng nghe từng lời từng chữ. Mỗi câu nói đều sắc bén như lưỡi dao, mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến số phận của nhiều người.

“Mùa màng năm nay thất thu,” một quan tướng lên tiếng, giọng trầm và nghiêm nghị. “Nếu không có biện pháp kịp thời, các vùng biên ải sẽ loạn. Nhưng… liệu nên trưng thu thuế hay giảm bớt gánh nặng cho dân?”

Hoàng đế lạnh lùng nhìn từng người, giọng trầm: “Ta không quan tâm dân khổ đến mức nào. Quyền lực phải được củng cố trước, triều đình mạnh mẽ, dân mới yên. Ai chống lại quyết định của ta, sẽ chịu trách nhiệm trước trời đất.”

Ngọc Trinh lặng người. Trước mắt nàng, hoàng đế hiện ra vừa quyền lực, vừa cô đơn. Quyết đoán, lạnh lùng, nhưng cũng đầy áp lực và trách nhiệm. Những lời nói ấy không chỉ là chỉ thị, mà là lưỡi dao thử lòng trung thành và trí tuệ của tất cả quan lại.

Khi cuộc họp chuyển sang bàn luận về nội bộ hoàng cung, Ngọc Trinh mới nhận ra một mối nguy hiểm tiềm ẩn: những phi tần đang âm thầm tranh giành ảnh hưởng, và một số quan lại đứng về phe này, âm thầm tìm cách hạ bệ người họ không ưa.

“Hoàng hậu mới?” Một quan nhỏ thốt ra, giọng đầy ác ý, “Người ấy liệu có đủ khôn ngoan để tồn tại trong cung không?”

Ngọc Trinh nhíu mày, lòng dấy lên quyết tâm. Cô biết rằng, nếu không nhanh chóng học cách đọc vị con người và nắm bắt âm mưu, nàng sẽ là con mồi dễ dàng. Và chính trong khoảnh khắc đó, nàng tự nhủ: Không ai có thể xem thường ta. Ta sẽ học cách quan sát, học cách tính toán, và dùng trí tuệ để tự bảo vệ mình.

Buổi họp kéo dài đến gần trưa, mỗi câu chữ, mỗi nét mặt, mỗi cử chỉ đều để lại dấu ấn trong tâm trí nàng. Ngọc Trinh ghi nhớ tất cả – ai là người trung thành, ai là người mưu mô, ai là kẻ đang ẩn giấu ý định. Đây chính là bước đầu tiên để nàng xây dựng chiến lược sống sót và tạo thế lực riêng trong hậu cung.

Khi rời khỏi phòng họp, nàng tình cờ gặp hoàng đế ngoài hành lang. Ông đứng đó, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhưng lần này có chút quan sát kỹ hơn.

“Ngọc Trinh,” ông lên tiếng, giọng trầm nhưng không hề gay gắt, “nghe nói nàng đứng ngoài cửa phòng họp?”

Ngọc Trinh hơi giật mình, nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh: “Vâng, bệ hạ. Chỉ muốn học hỏi và hiểu rõ hơn về triều đình, để không làm phiền đến bệ hạ và cung cấm.”

Hoàng đế nhíu mày, nhưng trong ánh mắt thoáng qua là một sự quan tâm hiếm hoi. “Ngươi dám quan sát, mà không sợ tai mắt trong cung phát hiện?”

Ngọc Trinh mỉm cười nhẹ: “Nàng chỉ quan sát bằng trí tuệ, bệ hạ. Không một hành động nào vi phạm lễ nghi, chỉ là để học hỏi và hiểu rõ hơn thế giới mà nàng vừa bước vào.”

Ông trầm ngâm, như đang cân nhắc, rồi gật đầu: “Ta sẽ để mắt đến nàng. Có thể nàng sẽ là một đồng minh… hoặc một đối thủ.”

Ngọc Trinh cảm thấy trái tim nhói nhẹ. Hai chữ “đối thủ” vừa là lời cảnh báo, vừa là thách thức. Nàng hiểu rằng, bước chân vào hậu cung này, nàng không chỉ phải đối mặt với phi tần, quan lại, mà còn phải tìm cách tạo ra vị trí trong trái tim hoàng đế – người duy nhất có quyền lực tối thượng.

Đêm đó, nàng lại đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng phản chiếu trên hồ sen, tâm trí dậy sóng. Trí tuệ, quan sát, và quyết đoán – đó sẽ là vũ khí của nàng trong thế giới đầy quyền lực và âm mưu này. Và nàng biết rằng, nếu muốn tồn tại và ghi dấu ấn trong mắt hoàng đế, nàng phải học cách biến những bí mật này thành lợi thế cho riêng mình.

Và từ nơi sâu thẳm trong lòng, Ngọc Trinh tự nhủ: Ta sẽ không chỉ là người sống sót. Ta sẽ trở thành người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nhìn nhận… và không thể nào quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×