Ngày hôm sau, hậu cung trở nên sôi động hơn hẳn. Tin tức về việc hoàng hậu mới – Lâm Ngọc Trinh – vừa bước chân vào cung đã lan khắp các hành lang, các phòng, khiến những phi tần cũ không khỏi bàn tán. Một vài người giấu vẻ lễ nghi bên ngoài, nhưng ánh mắt và nụ cười ẩn chứa đầy dò xét và nghi kỵ.
Ngọc Trinh nhận thấy ngay sự khác lạ: những cái nhìn dài, những lời nói khẽ của phi tần, tất cả đều mang ý đồ thử thách nàng. Đây chính là cạm bẫy đầu tiên mà nàng phải đối mặt – không phải từ hoàng đế, mà từ những người cùng sống trong cung, nơi mà một lời nói sai có thể hủy cả thanh danh và tương lai.
Một phi tần cao quý tên là Tạ Lan, nổi tiếng sắc sảo và mưu mô, tiến đến gần Ngọc Trinh khi nàng đang chuẩn bị tham dự tiệc trà buổi sáng. Ánh mắt Tạ Lan lạnh lùng, nụ cười trên môi vừa ngọt ngào vừa đầy nguy hiểm:
“Hoàng hậu mới,” cô ta nhẹ nhàng nói, giọng giả lễ phép, “nghe nói nàng rất thông minh. Nhưng… liệu nàng có thể thích nghi với hậu cung đầy những âm mưu, cạnh tranh và cạm bẫy này không?”
Ngọc Trinh không hề nao núng. Nàng đáp lại với nụ cười điềm tĩnh: “Dạ, nàng tin rằng ai cũng phải học hỏi để tồn tại. Nhưng nàng cũng tin rằng, trong mọi khó khăn, trí tuệ và sự khéo léo sẽ giúp người ta tìm thấy chỗ đứng.”
Tạ Lan khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ thách thức. “Ồ? Ngươi dám đứng đây, trả lời một cách tự tin trước ta sao? Chắc chắn hoàng đế sẽ để ý đến cách ngươi thể hiện.”
Ngọc Trinh mỉm cười, giữ thái độ tĩnh lặng: “Nếu bệ hạ để ý, nàng chỉ hy vọng sẽ là một ánh mắt công bằng, không thiên vị.”
Câu trả lời ấy khiến Tạ Lan bất ngờ. Chưa từng có phi tần nào dám trả lời thẳng thắn mà vẫn giữ lễ nghi trước mặt cô. Nhưng thay vì tỏ ra tức giận, Tạ Lan lại nhìn Ngọc Trinh với ánh mắt vừa dò xét, vừa thích thú. Có lẽ, nàng đã nhìn thấy tiềm năng và mối đe dọa trong cô gái mới này.
Tiệc trà bắt đầu, toàn bộ phi tần và quan viên tụ tập. Không khí căng thẳng hiện rõ trong từng ánh mắt, từng cử chỉ. Một vài phi tần thầm thì, cố tình tạo ra những câu hỏi hóc búa, thử thách trí thông minh và phản xạ của Ngọc Trinh.
“Hoàng hậu, nàng nghĩ sao về việc quản lý hậu cung sao cho công bằng và giữ được lòng trung thành của các phi tần?” Một phi tần già, giọng đầy ẩn ý, hỏi.
Ngọc Trinh dừng một nhịp, quan sát tất cả ánh mắt, nhận ra những ẩn ý: một vài người muốn nàng trả lời sai để hạ uy tín, một vài người muốn kiểm tra sự bình tĩnh của nàng. Nàng hít một hơi sâu, giữ giọng điềm tĩnh:
“Dạ, nàng tin rằng công bằng và minh bạch là nền tảng để hậu cung yên ổn. Mỗi phi tần nên được đánh giá theo khả năng, nhân cách, và đóng góp cho cung cấm. Ai biết tự quản lý bản thân, đồng thời hợp tác với mọi người, sẽ được công nhận. Ai cố tình tạo rối, sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Tiếng nói rõ ràng, mạch lạc và khôn ngoan khiến cả phòng lặng im. Hoàng đế từ phía xa quan sát, ánh mắt lộ vẻ hài lòng hiếm hoi. Ngọc Trinh không chỉ trả lời đúng, mà còn khiến những người muốn thử thách nàng phải dè chừng.
Tạ Lan khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên môi không hề tắt. Thay vì bỏ qua, cô ta bước tới gần Ngọc Trinh:
“Ngươi quả thật thông minh. Nhưng… hậu cung không chỉ là trí tuệ. Có những lúc, tình cảm và quan hệ cũng quyết định sự sống còn. Nàng hiểu điều đó chứ?”
Ngọc Trinh mỉm cười nhẹ, giọng điềm tĩnh: “Dạ, nàng hiểu. Nhưng nàng tin rằng trí tuệ và sự nhạy bén sẽ giúp cân bằng mọi thứ – cả quyền lực và tình cảm.”
Câu trả lời ấy vừa khéo léo, vừa ẩn ý thách thức. Một vài phi tần lườm nhau, cảm nhận được mối nguy cơ mới. Nàng – cô gái vừa bước vào hậu cung – đang dần khẳng định vị thế bằng sự thông minh, nhưng không hề lộ ra tham vọng hay khiêu khích.
Khi tiệc trà kết thúc, Ngọc Trinh đứng bên cửa sổ nhìn ra hồ sen. Trái tim nàng rộn ràng, vừa mừng vì đã vượt qua thử thách đầu tiên, vừa biết rằng những cạm bẫy tiếp theo còn khốc liệt hơn. Mỗi phi tần, mỗi quan lại đều là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Và một lần nữa, nàng cảm nhận được ánh mắt hoàng đế từ xa – không chỉ là quan sát, mà là sự chú ý tinh tế, đánh giá từng bước đi, từng lời nói. Trong lòng nàng, một quyết tâm mới trỗi dậy: Ta sẽ học cách tồn tại, học cách chiến thắng, và học cách để hoàng đế không thể rời mắt khỏi ta.
Đêm đến, Ngọc Trinh nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên hồ sen. Cảm giác vừa cô đơn vừa hứng khởi lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng, cuộc sống trong hậu cung mới chỉ bắt đầu, và mọi thử thách, mọi mưu mô, sẽ là cơ hội để chứng minh trí tuệ, sự tinh tế – và bắt đầu ghi dấu ấn trong trái tim hoàng đế lạnh lùng.
Cạm bẫy đầu tiên đã qua. Nhưng Ngọc Trinh biết, phía trước còn vô vàn những thử thách, mà chỉ kẻ khôn ngoan và dũng cảm mới có thể vượt qua…