Ngày hôm sau, hậu cung trở nên yên tĩnh hơn thường lệ, nhưng Ngọc Trinh biết rằng sự yên tĩnh này chỉ là trước cơn bão. Một vài phi tần chưa nguôi vẻ ghen tị, vẫn rình rập cơ hội để hạ bệ nàng. Ngọc Trinh bước vào sảnh điện, nơi các phi tần đang tụ tập, chuẩn bị cho buổi tiệc trà buổi sáng – một buổi tiệc mà ai cũng biết sẽ là “sân khấu” để thử thách nàng lần nữa.
Ngay khi bước vào, nàng cảm nhận được luồng ánh mắt dò xét từ mọi phía. Một vài phi tần giàu kinh nghiệm liếc nhìn nàng với vẻ thách thức, một số thì cười khẽ, như thể đang đoán xem cô sẽ phản ứng ra sao. Nhưng Ngọc Trinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giọng điềm tĩnh, ánh mắt sáng rực trí tuệ: Mọi thử thách đều chỉ là cơ hội để chứng minh bản thân.
Một phi tần tên Vương Dung, nổi tiếng mưu mô, tiến tới gần với nụ cười khẽ gượng:
“Hoàng hậu mới, nghe nói nàng rất khéo léo. Nhưng liệu nàng có thể giữ bình tĩnh nếu gặp một tình huống bất ngờ trong tiệc trà không?”
Ngọc Trinh nhếch môi, giọng điềm tĩnh nhưng đủ uy lực: “Dạ, nàng tin rằng bình tĩnh và suy xét cẩn thận sẽ giúp giải quyết mọi việc, ngay cả trong những tình huống khó khăn.”
Vương Dung gật đầu, nhưng ánh mắt lóe lên sự nghi kỵ. Nàng hiểu rằng, Ngọc Trinh không chỉ trả lời khéo léo mà còn khiến phi tần thử thách phải dè chừng.
Buổi tiệc trà bắt đầu, các phi tần trò chuyện, cười đùa, nhưng từng lời nói đều ẩn chứa ý đồ. Một phi tần nọ, Thái Phi, cố tình đặt ra câu hỏi hóc búa về lễ nghi và quyền lực trong cung:
“Hoàng hậu, nếu một phi tần vi phạm lễ nghi nhưng là người có uy tín trong hậu cung, nàng sẽ xử lý thế nào?”
Ngọc Trinh nhíu mày, nhận ra câu hỏi vừa là thách thức vừa là bẫy. Nếu trả lời cứng nhắc, nàng sẽ bị coi là cứng nhắc, thiếu khéo léo. Nếu trả lời quá mềm mỏng, sẽ bị xem là yếu đuối. Nàng hít một hơi, giữ bình tĩnh:
“Dạ, nàng tin rằng, quyền lực và uy tín phải đi đôi với đạo đức. Ai vi phạm lễ nghi nhưng chưa nhận thức được sai lầm, có thể được giáo dục và uốn nắn. Ai cố tình làm trái, dù uy tín đến đâu, đều phải chịu trách nhiệm. Vì chỉ khi luật lệ công bằng, hậu cung mới yên ổn.”
Cả phòng lặng im. Câu trả lời vừa sắc bén, vừa khéo léo, vừa giữ được sự bình tĩnh. Nàng không hề khiêu khích nhưng đồng thời cũng không để kẻ khác dễ dàng hạ bệ. Một vài phi tần thầm lườm nhau, cảm nhận rõ mối nguy hiểm từ cô gái trẻ này.
Tiếp đó, một tình huống bất ngờ xảy ra. Trong lúc thưởng trà, một phi tần khác, Trịnh Như, cố ý làm đổ khay trà lên áo của Ngọc Trinh. Cả phòng chấn động, ánh mắt mọi người dồn về phía nàng. Nếu xử lý không khéo, nàng sẽ mất mặt trước phi tần và quan viên.
Ngọc Trinh nhẫn nhịn một nhịp, giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng tay áo, cười khẽ:
“Không sao đâu, chỉ là trà thôi mà. Cảm ơn nàng đã quan tâm.”
Giọng nói điềm tĩnh, không hề giận dữ, khiến Trịnh Như hơi giật mình. Cô ta không ngờ, kế hoạch làm nhục Ngọc Trinh lại bị hóa giải một cách tinh tế, không mất thể diện. Những phi tần chứng kiến đều thầm thán phục – cô gái này không chỉ khôn ngoan, mà còn biết cách giữ bình tĩnh và tôn nghiêm.
Hoàng đế từ phía xa quan sát, ánh mắt lộ vẻ hài lòng hiếm hoi. Ông chưa từng thấy ai mới bước vào cung mà có thể vừa giữ lễ nghi, vừa xử lý tình huống khó khăn mà không hề lộ sự sợ hãi hay vụng về. Ngọc Trinh, trong mắt ông, dần trở thành một đối tượng đặc biệt – thông minh, tinh tế, và dám đứng thẳng trước quyền lực của ông.
Sau buổi tiệc trà, Ngọc Trinh đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng phản chiếu trên hồ sen. Cô biết rằng, hậu cung không chỉ là nơi xa hoa, mà còn là một chiến trường tinh tế, nơi trí tuệ và sự khéo léo mới quyết định ai tồn tại, ai bị loại bỏ.
Cô thầm nhủ: Cạm bẫy đầu tiên đã qua. Ta không chỉ sống sót mà còn khẳng định trí tuệ của mình. Bước tiếp theo là học cách làm sao để được hoàng đế nhìn nhận… và có lẽ, để trái tim ông bắt đầu chú ý đến ta.
Đêm đó, khi ánh trăng chiếu xiên qua cửa sổ tẩm cung, Ngọc Trinh nhắm mắt lại, cảm giác vừa mệt mỏi, vừa hứng khởi. Mỗi tình huống, mỗi thử thách là một bài học, một cơ hội để nàng chứng minh bản lĩnh. Và nàng biết rằng, chỉ cần tiếp tục thông minh, nhẫn nại và tinh tế, nàng sẽ dần ghi dấu ấn không chỉ trong hậu cung, mà còn trong trái tim hoàng đế lạnh lùng.