hậu cung không ngai

Chương 7: Lời dạy của thái giám già


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tiệc trà đầy thách thức, Lâm Ngọc Trinh quay trở về tẩm cung, lòng rộn ràng, vừa mệt mỏi vừa hứng khởi. Cô biết rằng, những tình huống vừa trải qua chỉ là bước đầu trong hậu cung – nơi quyền lực, mưu mô và tình cảm luôn đan xen, khó đoán.

Khi nàng vừa bước vào phòng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện – thái giám già Lưu Tường, người đã phục vụ gia tộc nàng từ trước khi nàng bước chân vào cung, nay được hoàng đế phái đến để hướng dẫn nàng cách sống sót trong hậu cung.

“Hoàng hậu, hôm nay đã qua những thử thách đầu tiên,” Lưu Tường nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Những phi tần kia đang thử nàng. Nhưng chỉ thông minh thôi chưa đủ. Muốn tồn tại và được nhìn nhận, nàng phải học cách quan sát, đọc vị và nắm bắt quyền lực.”

Ngọc Trinh gật đầu, ánh mắt sáng lên. Cô biết rằng, những lời này không chỉ là lời khuyên, mà là chìa khóa để bước vào thế giới phức tạp này.

“Làm sao để quan sát và đọc vị người khác, lão thái giám?” nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.

Lưu Tường khẽ mỉm cười, mắt lóe lên sự tinh tường:

“Trước hết, hãy nhìn vào hành động, không phải lời nói. Lời nói có thể dối trá, nhưng cử chỉ, ánh mắt, giọng điệu sẽ tiết lộ bản chất thật của con người. Phi tần nào tỏ ra lễ nghi bên ngoài nhưng ánh mắt thừa sự thách thức, là người đang giấu tham vọng. Quan lại nào luôn nịnh nọt, nhưng không dám nhìn thẳng hoàng đế, là người thiếu tự tin hoặc có ý đồ riêng.”

Ngọc Trinh chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời. Cô biết rằng, những chi tiết nhỏ này sẽ là vũ khí để tự bảo vệ mình và xây dựng uy tín.

“Thứ hai, học cách sử dụng trí tuệ và lòng kiên nhẫn. Không ai thắng trong một trận chiến vội vàng. Hậu cung là một trò chơi dài hạn, nơi từng lời nói, từng hành động đều để lại dấu ấn. Hãy bình tĩnh, quan sát và chọn thời điểm thích hợp để hành động. Người nóng vội sẽ tự bộc lộ điểm yếu.”

Ngọc Trinh gật đầu, cảm nhận rõ rệt sức nặng của lời dạy. Cô biết rằng, sự kiên nhẫn là một phần quan trọng để sống sót và khẳng định bản thân trong hậu cung này.

“Và cuối cùng,” Lưu Tường nói, giọng trầm hẳn, “hãy học cách tạo ấn tượng trong mắt hoàng đế. Không phải để dâng hiến hay khuất phục, mà để hoàng đế nhận ra giá trị, trí tuệ và bản lĩnh của nàng. Khi đã ghi dấu ấn, nàng sẽ có cơ hội điều hướng quyền lực và giữ vị trí của mình.”

Ngọc Trinh khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng lên quyết tâm. Từng lời nói của Lưu Tường như một bản đồ dẫn đường trong mê cung quyền lực. Cô hiểu rằng, nếu nắm vững những nguyên tắc này, không chỉ sống sót mà còn có thể khiến hoàng đế – người quyền lực và lạnh lùng – bắt đầu để ý và đánh giá nàng một cách khác biệt.

Buổi tối, Ngọc Trinh đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng lấp lánh trên hồ sen. Cô tự nhủ: Bước chân vào hậu cung, chỉ có trí tuệ, nhẫn nại và khéo léo mới giúp ta tồn tại. Và chỉ khi hoàng đế nhìn nhận ta, ta mới thực sự có vị thế… và cơ hội tạo dấu ấn trong lòng ông.

Ngày hôm sau, Ngọc Trinh bắt đầu áp dụng những lời dạy. Khi gặp Tạ Lan và một vài phi tần khác, nàng quan sát kỹ lưỡng, không chỉ nhìn vào lời nói mà còn đọc ánh mắt, cử chỉ và giọng điệu. Nhờ đó, nàng biết được ai là người trung thành, ai là người âm mưu, và ai là người có thể trở thành đồng minh.

Trong một buổi gặp hoàng đế, Ngọc Trinh khéo léo đưa ra ý kiến về cách quản lý hậu cung, kết hợp sự nhạy bén với lễ nghi, khiến ông gật đầu thầm hài lòng. Ánh mắt ông dường như thoáng một nét khác biệt – không chỉ là quan sát, mà là sự đánh giá, sự chú ý tinh tế dành cho nàng.

Ngọc Trinh cảm nhận rõ rệt rằng, những bước đi nhỏ, nhưng đúng đắn, sẽ giúp nàng khẳng định trí tuệ và bản lĩnh. Hậu cung không chỉ là nơi thử thách, mà còn là chiến trường tinh tế để xây dựng uy tín và ảnh hưởng.

Đêm đó, Ngọc Trinh lại đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu qua tấm rèm mỏng. Trái tim nàng vừa mệt mỏi, vừa hứng khởi. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi ngày trong hậu cung đều là bài học mới – bài học về quyền lực, mưu mô và cả trái tim của hoàng đế.

Và một lần nữa, nàng tự nhủ: Ta sẽ học cách quan sát, học cách đọc vị, học cách nắm bắt quyền lực… và biến trí tuệ thành vũ khí mạnh mẽ nhất. Chỉ có như vậy, ta mới sống sót và để lại dấu ấn trong hậu cung – và trong trái tim hoàng đế lạnh lùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×