hãy để tôi tỏa sáng

Chương 2: Cô dâu xa lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua lớp rèm dày chiếu xuống căn phòng rộng lớn, rọi lên chiếc giường cưới phủ đầy hoa hồng đỏ thẫm. Không còn tiếng nhạc, không còn những ánh mắt chúc tụng. Chỉ còn sự im lặng nặng nề, như đang nhấn chìm An Hạ trong cảm giác cô độc.

Cô ngồi dậy, bàn tay vẫn còn run rẩy. Chiếc váy cưới hôm qua giờ đã nhăn nheo, rũ xuống sàn. Cảm giác lạnh lẽo bủa vây khiến cô khẽ rùng mình. Đây không phải ngôi nhà của cô, và người đàn ông cô vừa kết hôn cũng như một bức tường vô hình, ngăn cách cô với thế giới xung quanh.

Ngón tay An Hạ chạm nhẹ vào chiếc điện thoại, đọc lại tin nhắn từ mẹ cô: “Hãy cố gắng, đây là cơ hội duy nhất. Gia đình mình nhờ vào con.” Cô thở dài, ép mình phải đứng dậy. Không thể khóc thêm nữa, không thể than trách. Mọi thứ đã trở thành sự thật.

Cửa phòng mở, bước chân của Minh Vũ vang lên đều đặn. Anh mặc vest đen, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng sắc bén như lưỡi dao. Chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến An Hạ cảm thấy nhỏ bé.

“Ăn sáng chưa?” – Anh hỏi, giọng lạnh lùng.

An Hạ lắc đầu. “Chưa ạ.”

Anh gật nhẹ, bước ra khỏi phòng, để lại cô với sự cô độc đến ngột ngạt. Cô nghe tiếng anh đi xuống cầu thang, rồi thang máy đóng lại. Không ai nhắc đến chuyện tối qua, như thể hôn lễ chỉ là một nghi lễ hình thức, không để lại cảm xúc.

Cô đứng trước gương, nhìn vào gương mặt mình. Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ hôm qua giờ trở nên nhợt nhạt, ánh mắt u sầu. Cô tự hỏi: liệu mình có thể quen với cuộc sống này không? Liệu mình có thể sống trong hào môn đầy cạm bẫy và ánh mắt dò xét này không?

Phòng ăn của Trần gia sáng sớm đã vang lên tiếng bàn luận. Mẹ chồng – bà Trần Thị Lan – đứng bên bàn, tay cầm tách trà, ánh mắt sắc lạnh. Bà quan sát An Hạ như một sinh vật lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình.

“Cô dâu, ngủ ngon không?” – bà hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu sự soi mói.

An Hạ khẽ gật đầu. “Dạ, con ngủ ngon ạ.”

Bà Trần chỉ cười nhạt. “Tốt, hy vọng cô sẽ học được cách sống trong nhà này. Mọi thứ đều có luật lệ riêng, không thể tùy tiện.”

Cô nhịn cười gượng, thầm nghĩ: “Có lẽ mình sẽ phải học cách sống như một búp bê hoàn hảo.”

Ngồi vào bàn, An Hạ nhận ra các anh chị chồng cũng đang quan sát cô. Ánh mắt của họ không chứa chút tình cảm, chỉ toàn nghi ngờ, dò xét. Cô cảm thấy như đang trình diện trước một hội đồng khắt khe, nơi mà bất cứ một sai sót nhỏ cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán.

Trong bữa sáng, Minh Vũ vẫn im lặng, chỉ ăn xong rồi đi làm. Không một lời dặn dò, không một ánh mắt nhìn về phía cô. An Hạ cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nhưng trong sâu thẳm, một phần nào đó cô lại thấy nhẹ nhõm: ít nhất, anh không công kích, không lên tiếng mắng chửi.

Sau bữa sáng, An Hạ theo lễ nghi đi tham quan biệt thự. Căn nhà rộng lớn với từng phòng được thiết kế tỉ mỉ, nhưng trong mắt cô, mỗi bức tường đều mang vẻ khắt khe, mỗi bức tranh đều như đang quan sát cô.

Phòng làm việc của Minh Vũ mở ra, đầy hồ sơ và máy tính. Anh ngồi đó, tập trung vào công việc, lặng lẽ nhưng lạnh lùng. Khi An Hạ bước vào, anh chỉ liếc nhìn, rồi quay lại với màn hình. Cô nhịn thở, cảm giác mình như kẻ xâm nhập.

“Anh… có việc gì cần em giúp không?” – Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Anh nhấc mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén, nói khẽ:

“Không. Hãy học cách sống trong nhà này trước. Công việc sẽ đến sau.”

An Hạ gật đầu. Cô biết rằng ở đây, muốn tồn tại, cô phải quan sát, học hỏi, và giữ im lặng.

Buổi chiều, cô lẻn ra sân vườn – nơi mà các bông hoa hồng được chăm sóc tỉ mỉ. Cô thở dài, hít một hơi thật sâu. Ngoài kia, tiếng chim hót và gió nhẹ xua tan phần nào căng thẳng. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Minh Vũ quá lớn.

Cô tự nhủ: “Nếu muốn sống sót trong gia tộc này, phải mạnh mẽ. Phải tỏa sáng, nhưng theo cách của mình.”

Ánh mắt cô nhìn xa xăm, thầm nhủ: “Anh có thể lạnh lùng, nhưng em sẽ không sợ. Em sẽ tìm cách sống sót, và… một ngày, em sẽ khiến anh nhìn em bằng ánh mắt khác.”

Không gian im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua những tán lá. An Hạ đứng đó, như một cô gái xa lạ trong thế giới hào môn, nhưng ánh mắt đã dần lóe lên quyết tâm: cô sẽ không để bản thân trở thành con rối trong cuộc hôn nhân này.

Nếu bạn muốn, mình sẽ viết luôn Chương 3: Người nhà chồng, nơi An Hạ đối diện trực tiếp với gia đình chồng, nhận những quy tắc khắt khe, bị soi mói từng cử chỉ và ánh mắt, đồng thời mở ra cao trào đầu tiên trong mối quan hệ với Minh Vũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×