Ngày thứ hai sau hôn lễ, ánh nắng sớm chiếu vào phòng khách rộng lớn của biệt thự Trần gia, rọi lên những bức tranh cổ kính, tượng điêu khắc và những tấm thảm trải sàn tinh xảo. Căn phòng dường như đang quan sát bước chân của An Hạ, từng bước đi đều bị soi mói, từng hơi thở đều phải cẩn trọng.
Cô được dẫn xuống phòng khách, nơi các thành viên trong gia tộc Trần đang tập trung. Từng ánh mắt đều đổ dồn vào cô – không phải ánh mắt chào đón, mà là ánh mắt dò xét, dò tìm sơ hở.
Mẹ chồng – bà Trần Thị Lan – ngồi trên ghế tựa, dáng người thẳng tắp, tay cầm chiếc quạt mỏng, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng sắc bén. Bà không nói gì, chỉ quan sát An Hạ như một chuyên gia khảo nghiệm.
“Chào buổi sáng, mẹ.” – An Hạ nhẹ nhàng chào, giọng run run.
Bà nhếch môi cười khẽ, nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp.
“Buổi sáng tốt. Cô có ngủ ngon không?”
An Hạ gật đầu. “Dạ, con ngủ ngon.”
Bà Trần nhíu mày. “Ngủ ngon thôi thì chưa đủ. Ở nhà này, cô cần học cách thích nghi với mọi thứ. Không phải ai cũng như cô nghĩ. Mọi hành vi đều bị quan sát. Hiểu chưa?”
An Hạ nuốt khô nước bọt. “Dạ, con hiểu.”
Ánh mắt bà Trần lướt qua từng chi tiết – mái tóc, bộ váy, cách đứng, cách nói chuyện – khiến An Hạ cảm thấy như mình là một tội nhân vừa bước vào phòng xử án.
Các anh chị chồng lần lượt xuất hiện. Mỗi người một vẻ, nhưng ánh mắt chung đều thể hiện sự khinh miệt:
“Chào em.” – Trần Hạo, anh cả, cười nhạt. “Nghe nói em xuất thân bình thường? Không ngờ lại lọt vào mắt chú em tôi.”
An Hạ cố nén cảm giác xấu hổ, mỉm cười gượng gạo. “Dạ, con sẽ cố gắng học hỏi để thích nghi ạ.”
Một người chị chồng liếc cô từ đầu đến chân, khẽ nhếch môi. “Cô nhớ kỹ, sống trong nhà này không chỉ cần lễ phép mà còn phải hiểu rõ luật lệ. Nếu làm sai, hậu quả không nhẹ đâu.”
An Hạ cúi gập người, nhấn mạnh sự tôn trọng. Cô biết, trong mắt họ, mình chưa bao giờ là “đủ tốt”. Nhưng cô cũng biết, nếu muốn sống sót, cô phải chịu đựng.
Minh Vũ đứng bên cạnh, vẫn lạnh lùng. Anh không nói một lời, chỉ theo dõi cô từ xa. Dù vậy, ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc qua, khiến An Hạ vừa thấy áp lực vừa thấy an toàn kỳ lạ.
Bữa sáng diễn ra trong im lặng nặng nề. An Hạ phải cẩn trọng từng cử chỉ: không quá nhanh, không quá chậm, không để rơi miếng bánh hay làm đổ trà. Mọi hành động của cô đều bị ghi nhận, đánh giá, và phán xét.
Ngồi giữa bàn tiệc sang trọng, An Hạ cảm giác mình như một con búp bê trưng bày, bị đặt vào vị trí đẹp nhưng không có quyền nói, quyền cử động.
“Cô dâu, sau bữa sáng, sẽ có người hướng dẫn cô những quy tắc trong nhà. Mọi thứ đều có chuẩn mực, từ cách ăn uống đến cách tiếp khách.” – Bà Trần nói, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn điềm tĩnh.
An Hạ gật đầu. “Dạ, con hiểu.”
Buổi chiều, cô được một người hầu dẫn đi tham quan từng phòng trong biệt thự. Căn nhà rộng đến mức cô có thể lạc đường, và trong mỗi phòng, cô đều thấy những dấu vết quyền lực, giàu sang và quy tắc hà khắc.
Trong lúc đi, cô vô tình nghe được một số nhân viên bàn tán:
“Người mới vào, trông cũng xinh xắn, nhưng không biết có chịu được áp lực không.”
“Ừ, cô ta là cô dâu hợp đồng mà. Ai biết được khi nào sẽ nản lòng.”
An Hạ siết chặt tay, cảm giác cô đơn càng dày thêm. Nhưng sâu thẳm trong cô, một ngọn lửa nhỏ lóe lên – cô không muốn bỏ cuộc, không muốn để ai xem thường mình.
Tối hôm đó, khi Minh Vũ trở về, anh vẫn giữ khoảng cách. Anh chỉ nhìn cô một thoáng, nói:
“Cô đã quen với nhà này chưa?”
An Hạ gật đầu. “Dạ, con đang học hỏi ạ.”
Anh không nói gì thêm, bước vào phòng làm việc, để lại cô đứng trong căn phòng rộng lớn, cảm giác vừa bị cô lập vừa bị quan sát.
Trước khi đi ngủ, An Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn thành phố lấp lánh. Cô tự nhủ:
“Ở đây, mình phải mạnh mẽ. Không ai giúp mình ngoài chính bản thân. Và mình sẽ… tỏa sáng theo cách của riêng mình.”
Ánh mắt cô quyết tâm, nhưng sâu trong tim vẫn có chút lo lắng: làm thế nào để vượt qua hào môn này khi tất cả đều chống lại cô?
Không gian im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Một đêm dài nữa lại bắt đầu, nhưng An Hạ đã sẵn sàng đối mặt, dù biết phía trước là vô vàn thử thách.