hãy để tôi tỏa sáng

Chương 4: Bữa tiệc danh vọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, biệt thự Trần gia lại rực sáng trong ánh đèn vàng, phản chiếu lên những bức tranh cổ, tượng điêu khắc và dãy cột trắng mạ vàng. Một bữa tiệc danh vọng được chuẩn bị công phu, mời toàn bộ những nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh và showbiz.

An Hạ đứng trước gương, nhìn vào gương mặt mình. Bộ váy dạ hội màu xanh ngọc lấp lánh, đường cắt tinh tế ôm sát cơ thể, khiến cô vừa cảm thấy kiêu hãnh vừa run sợ. Đây là lần đầu cô phải xuất hiện trước giới thượng lưu với tư cách “cô dâu hào môn”.

“Cô… cô có ổn không?” – Người hầu nhỏ thở dài, lo lắng nhìn cô.

An Hạ gật đầu, nở một nụ cười gượng. “Ổn. Hãy để em tự làm.”

Bước chân đầu tiên lên thảm đỏ, ánh mắt của những khách mời lập tức đổ dồn về cô. Những chiếc điện thoại lóe sáng liên tục, ống kính máy ảnh chớp nháy không ngớt.

“Người mới kia là cô dâu sao? Thật xinh đẹp…”

“Nghe nói cô ta xuất thân bình thường, không ngờ lọt vào hào môn Trần gia.”

“Chắc chắn là một cuộc hôn nhân hợp đồng, không tình yêu.”

Những lời thì thầm, ánh mắt dò xét khiến An Hạ cảm thấy như đang đi trên sàn diễn mà mọi người đều đang phán xét từng cử chỉ, từng hơi thở của mình.

Minh Vũ đứng bên cạnh, sắc vóc hoàn hảo, dáng người thẳng tắp. Anh như một bức tượng lạnh lùng giữa đám đông, đôi mắt thỉnh thoảng liếc qua cô, khiến cô vừa căng thẳng vừa thấy được sự bảo vệ vô hình.

Một vị đối tác giàu có tiến đến, bắt tay cô:

“Cô dâu mới thật xinh đẹp. Chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, đúng không?”

An Hạ nở nụ cười, cúi đầu nhẹ:

“Dạ, rất vui được gặp ông.”

Dưới ánh mắt dò xét của cả phòng, cô phải học cách kiểm soát từng biểu cảm, từng cử chỉ, giữ hình ảnh hoàn hảo. Mỗi lời nói, mỗi nụ cười đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Tiệc diễn ra, rượu vang, âm nhạc và những lời bàn tán lấn át mọi thứ. Một số phụ nữ khẽ nói với nhau:

“Người mới kia nhìn có vẻ ngây thơ quá.”

“Ừ, nhưng ai biết được, trong nhà này, ngây thơ sẽ bị nghiền nát nhanh thôi.”

An Hạ nghe mà chẳng hề hoảng sợ. Ngược lại, cô cảm thấy một quyết tâm lớn dần trỗi dậy: mình phải sống sót, phải tỏa sáng theo cách của mình, không để ai xem thường.

Minh Vũ đứng gần, đôi mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh nhưng có vẻ… quan tâm thầm lặng. Anh không can thiệp trực tiếp, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy vững vàng hơn.

Cuối buổi tiệc, khi các khách mời lần lượt ra về, An Hạ được một số người mời trò chuyện riêng. Họ đặt những câu hỏi về xuất thân, học vấn, khả năng… nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, trả lời lịch sự, thận trọng từng lời.

Một vị đại gia già, có lẽ là người đứng đầu ngành bất động sản, nhìn cô và gật đầu:

“Cô dâu mới, không tệ. Nhưng ở nhà này, chỉ mạnh mẽ mới tồn tại được.”

An Hạ mỉm cười khẽ, tự nhủ trong lòng: “Em sẽ mạnh mẽ. Em sẽ tỏa sáng.”

Khi trở về phòng, Minh Vũ đứng tại cửa, tay vẫn còn cầm chiếc ly rượu còn sót lại. Anh nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh pha chút không rõ ràng:

“Đêm nay cô biết được thế nào là giới thượng lưu. Mỗi lời nói, mỗi hành động đều bị ghi lại. Hãy học cách tồn tại.”

An Hạ gật đầu. “Dạ, em hiểu.”

Anh không nói thêm, bước vào phòng làm việc. An Hạ đứng lại, nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy vừa sợ hãi vừa tin tưởng. Sự lạnh lùng của anh dường như chính là thử thách cô phải vượt qua.

Trước khi đi ngủ, cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn thành phố xa xăm, tự nhủ:

“Ngày hôm nay em đã sống sót. Ngày mai, em sẽ mạnh mẽ hơn. Em sẽ không chỉ tồn tại, mà sẽ tỏa sáng, theo cách của riêng mình.”

Đêm ấy, thành phố lung linh ánh sáng, nhưng An Hạ đã học được rằng, trong giới hào môn, ánh sáng thực sự không phải đến từ người khác… mà phải tự tỏa ra từ chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×