Lúc bị anh kéo vào lòng, Hứa Nghiên theo phản xạ nhắm mắt lại.
Thật ra cũng không tính là ôm, anh chỉ vòng một tay quanh vai cô, tay còn lại vẫn buông thõng bên chân, thật sự chỉ muốn cho cô chút cảm giác an toàn ấm áp.
Hứa Nghiên đứng vững rồi mà trán còn chẳng chạm đến vai anh, áp vào ngực thì lại quá gần gũi nên cô đành túm lấy cánh tay anh, quay đầu nhìn đông nhìn tây để phân tán sự chú ý.
Điện thoại của cô vẫn đang bật đèn flash, ánh sáng yếu ớt rọi lên tấm poster quảng cáo một chương trình khuyến mãi của app nào đó trong thang máy .
Hứa Nghiên đưa điện thoại lên soi, thấy bốn chữ “Màn đêm dịu dàng”, nhìn kiểu gì cũng toát lên vẻ mập mờ không đứng đắn.
Nghĩ gì nói nấy, cô hỏi Lâm Trạch: “Cậu nói xem đây có phải kiểu “gọi đào nguyên đêm” không?”
Lâm Trạch quay đầu theo hướng cô nhìn lên tường, không thấy rõ mà nghe cũng không hiểu, ““Gọi đào nguyên đêm” là gì?”
“Cậu không biết à? “Thanh xuân cuồng dại, không phụ lòng anh, bao đêm trọn gói chỉ từ tám trăm tệ”.” Hứa Nghiên tò mò hỏi, “Ở Canada không có hả?”
Lâm Trạch hỏi lại: “Là massage hả?”
Hứa Nghiên bỗng cảm thấy mình đang gieo nghiệp chướng cực nặng, quyết định ngậm miệng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Một anh chàng đơn thuần thế này, cô không thể làm hư người ta được.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm vai cô, cánh tay kia giơ lên lâu đến mức tê rần. Nhưng anh vẫn đứng im như tượng, không hề nhúc nhích.
Anh không lên tiếng, mà Hứa Nghiên thì không biết nên nói gì, càng giữ im lặng bầu không khí lại càng ngượng ngùng.
“Hay là hát một bài đi.” Lâm Trạch đột nhiên nói.
Anh cũng nhận ra không khí gượng gạo. Một cái ôm như có như không này chẳng giúp cô cảm thấy an tâm, thậm chí còn khiến cả hai thấy lúng túng.
Anh khích lệ: “Bài chị từng hát ở Santorini ấy, hay lắm.”
Hứa Nghiên nhớ lại, chắc là đoạn trích từ vở “Nữ Hoàng Hải Tặc”.
Cô vốn không ngại chuyện ca hát nên lập tức lùi lại một chút rồi bắt đầu hát đoạn mình thích nhất:
“I should be free / Ta vốn nên được tự do
Free to be grace / Tự tại hưởng thụ vinh quang
So I can feel the wind on my face… / Để cảm nhận làn gió m*n tr*n khuôn mặt mình…”
Hứa Nghiên hát bằng phong cách nhạc kịch, tiếng hát của cô rất vang, vọng ra cả hành lang dọc theo lối thang máy. Lúc cô hát, Lâm Trạch cũng khe khẽ ngân nga theo.
“And when life beckons I should go / Tiến về nơi xa xăm đầy sao
Face out the storm not stay below / Đối mặt với phong ba, không hề nao núng
Am I to be just woman no…”
Nốt cao cuối cùng còn chưa hát xong, thang máy đột nhiên rung mạnh một cái như chuẩn bị rơi xuống.
Hứa Nghiên sợ đến mức chữ “no” biến thành một tiếng hét chói tai, cả người lao thẳng vào Lâm Trạch, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
May là chỉ rung một cái rồi ổn định lại, cửa thang máy cũng được mở ra từ bên ngoài.
Có điều thang máy bị lệch không khớp với sàn, ngưỡng cửa nằm ngang bụng họ, phải leo lên mới ra được.
Sợ thang máy lại xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn, cả hai không dám chần chừ.
Vì Hứa Nghiên mặc váy nên không tiện nhấc chân. Lâm Trạch khom người, một tay giữ váy cho cô rồi bế ngang cô lên. Anh nâng cô lên cao ngang ngực, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất bên ngoài, để bảo vệ kéo cô dậy. Sau đó, anh bám vào mép bệ phía trên, đạp chân tạo đà, dùng lực tay đẩy người lên, nhảy ra ngoài trông rất nhẹ nhàng.
Hứa Nghiên giữ váy ngồi thụp xuống đất, lo lắng nhìn Lâm Trạch. Khi thấy anh cũng đã ra được bên ngoài, cô không còn tâm trạng đôi co với bảo vệ về sự cố thang máy, kéo tay anh leo bộ một tầng trở về nhà.
Trong cô lúc này tràn ngập sự sợ hãi, sự trân quý mạng sống của mình và cả sự áy náy vì đã làm liên lụy đến “rường cột quốc gia” như anh.
Về đến nhà, cô bật hết đèn tiền sảnh và phòng khách lên. Trong không gian sáng sủa, cô muốn Lâm Trạch kiểm tra xem anh có bị thương ở đâu không.
Anh nói “không sao” nhưng cô vẫn không yên tâm, kiểm tra tay và đầu gối anh.
“Về rồi à?” Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Ba Đóa đang đắp mặt nạ đen sì từ phòng ngủ ló đầu ra. Cô ấy thấy Lâm Trạch, liếc mắt thấy tay Hứa Nghiên đang đặt trên đùi anh thì lùi một bước, đóng cửa lại, “Hai người cứ tiếp tục nhé, tao bật nhạc, không nghe thấy gì đâu.”
Hứa Nghiên: …
Lâm Trạch vẫn đứng ở trước cửa, anh không cởi giày, tay đã đặt lên tay nắm cửa, “Chị về đến nhà rồi, tôi cũng về đây.”
Vừa nói, vừa nhấn tay nắm cửa.
Cửa mở, anh bước một chân ra ngoài, quay lưng lại nói “bye”, rồi đóng cửa.
Hứa Nghiên chưa kịp chào lại thì anh đã đi mất.
Cô lon ton chạy ra cửa sổ, mở toang cửa, thò đầu nhìn xuống.
Gió thổi làm tóc cô bay bay, mang theo tiếng cười của mấy đứa trẻ con đang nô đùa dưới sân.
Không lâu sau, Lâm Trạch từ trong hành lang bước ra. Dưới ánh đèn đường, bóng anh bị kéo dài hẳn ra.
Anh đi một đoạn thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía nhà cô, thấy cô ló đầu ra khỏi cửa sổ.
Cô vẫy tay với anh.
Anh cũng nghiêng người về sau đưa tay vẫy lại như muốn nói “tôi đi nhé”, rồi quay lưng tiến vào ngã rẽ.
“Được quá nhỉ Hứa Đại Bảo, tiến triển nhanh vậy?” Ba Đóa chẳng biết từ bao giờ đã quỳ trên ghế sofa sau lưng cô, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng thấy gì.
“Mày không biết ngày hôm nay của tao drama cỡ nào đâu!” Hứa Nghiên quên sạch vụ cãi nhau với Ba Đóa. Cô lấy đồ tráng miệng đã mua cho cô nàng ra, nhanh chóng tiến vào trạng thái độc thoại, kể không sót chi tiết nào, từ lúc Lâm Trạch trả túi, đưa đi chơi, đến lúc thang máy rơi, anh bế cô ra ngoài.
Ba Đóa nghe mà há hốc miệng, mấy lần liền đưa bánh vào miệng rồi mà quên không nhai, mắt mở to không tin nổi.
Ba Đóa: “Một ngày của mày còn hơn cả tháng một tháng của tao trên phim.”
Hứa Nghiên nói khô cả cổ, tự rót cho mình một ly chanh. Chính cô cũng cảm thấy không tin nổi.
Ba Đóa khẳng định: “Chắc chắn cậu ta có ý với mày!”
Nhưng Hứa Nghiên lại do dự: “Thật không? Cậu ấy nói về Trung Quốc chẳng quen ai, cũng không có bạn bè, có khi chỉ xem tao là bạn cũ thôi thì sao?”
Giống như khi ở một nơi xa lạ gặp được người quen, cô cũng sẽ cảm thấy thấy thân thiết với người đó hơn một chút.
“Vớ vẩn!” Ba Đóa đập một cái lên lưng cô, “Cậu ta ngày nào cũng luyện tập mệt muốn chết rồi mà còn rảnh rỗi đi một chặng đường dài để dỗ bạn vui à? Lại còn mua cả đồ limited cho bạn luôn? Mày biết cái váy Z mà mày đang mặc giá bao nhiêu không? Năm chữ số đấy!”
“Gì? Đắt vậy sao…” Hứa Nghiên thật sự không biết, lúc chọn đồ cô còn cố ý lấy bộ đơn giản nhất, mấy bộ đính đá viền vàng kia trông mới đắt.
Ba Đóa nhướn mày cười: “Nếu làm bạn của em trai mà vui vẻ như vậy thì mày nói với cậu ta là tao cũng muốn một slot. Tao rảnh lắm, cứ gọi là có mặt liền!”
Hứa Nghiên làm động tác tay chữ X trước ngực, cũng bật cười, “Không được! Tao phản đối!”
Ba Đóa “á à” trêu chọc, mắng cô có người yêu mới rồi là quên mất người cũ là mình.
Thật ra người mà cô quên không phải là Ba Đóa mà là một “đỉnh lưu” đã chiếm sóng hot search cả ngày hôm nay.
Đêm đến nằm trên giường, cô trằn trọc không ngủ được.
Những tin tức cô cố tình lờ đi vào ban ngày lại bị khuếch đại vô hạn trong không gian yên tĩnh và trống trải buổi đêm.
Fan mắng cực kỳ thậm tệ, không ngừng công kích cá nhân, body shaming và nguyền rủa những lời độc ác khiến Hứa Nghiên vừa tức vừa buồn.
Rõ ràng là người không liên quan, cớ gì bọn họ lại mắng cô? Nào là không xứng với Lộ Anh Kỳ, nào là làm Lộ Anh Kỳ tổn thương, nào là ké fame.
Lúc đó cô mới nhận ra mình chẳng mạnh mẽ gì. Đừng nghĩ bạo lực mạng đơn giản như vậy, cô thật sự chịu không nổi.
Cô biết mình nên nghe lời Ba Đóa, đừng đọc tin nhắn và những bình luận xấu, nhưng tay cô cứ như là một chủ thể riêng biệt, cứ không ngừng lướt.
Sự cố thang máy lúc tối chỉ hành hạ cô hơn hai mươi phút, nhưng những lời trên mạng lại khiến cô cảm thấy khó thở hồi lâu.
Cô hối hận rồi. Cô không nên vờ vịt làm thánh mẫu mà đồng ý với phương án truyền thông của Lộ Anh Kỳ.
Nhưng cô cũng có lý do khó nói của riêng mình.
Ba Đóa mắng cô cũng không sai, cô vừa ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, vừa mềm lòng, lại còn hư vinh. Cô rất muốn một “danh phận”.
Cô và Lộ Anh Kỳ quen nhau hơn hai năm, mập mờ cũng chừng ấy thời gian. Khi đọc những dòng anh ta viết, cô mới hiểu vì sao mình không dứt khoát được.
Vì cô thấy tủi thân, tủi thân vì mình đã từng thích anh ta lâu như thế, tủi thân vì mối quan hệ mập mờ này không có được một cái kết rõ ràng.
Chấp nhận danh phận “bạn gái cũ”, để anh ta thẳng thắn công khai trước công chúng, thừa nhận mình từng yêu cô đến tận xương tủy. Cảm giác ấy thật sự có chút hả dạ.
Cô thừa nhận mình đã từng khờ dại, nhưng cũng từng yêu bằng tất cả chân tình. Cô có thể cắt đứt mọi dây dưa với gã đểu cáng kia, từ đây không còn liên quan gì nữa, nhưng sâu trong lòng vẫn mong an ủi cô gái ngây ngô năm đó rằng tình yêu ấy không phải vô nghĩa.
Hứa Nghiên lau nước mắt, xóa tài khoản mạng xã hội của mình, ném điện thoại xuống giường, nhắm mắt cố gắng nghĩ đến những chuyện vui.
Và cô thật sự nghĩ ra.
Không phải ly trà sữa healthy ngọt ngào, không phải phòng trang điểm lộng lẫy, cũng không phải phòng ăn riêng tư cùng tiếng nhạc du dương.
Mà là eo của Lâm Trạch.
Lúc thang máy rơi xuống, cô ôm chặt lấy vòng eo ấy.
Nói đúng hơn thì cũng không tính là ôm, vì hai tay Lâm Trạch không ôm lấy cô mà chỉ hơi đỡ lấy.
Nhưng chính khoảng cách có chừng mực đó lại dễ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Khoảnh khắc gần gũi đầy lúng túng ấy, giờ nghĩ lại mới thấy thật khiến người ta xao lòng.
Ba Đóa nói Lâm Trạch có ý với cô.
Thật vậy không nhỉ?
Nếu là trước đây, cô sẽ tin ngay. Nhưng sau khi bị Lộ Anh Kỳ dắt mũi, cô chẳng hiểu nổi đàn ông nữa rồi.
Lúc tâm trạng không tốt, trêu chọc đối tượng mập mờ là cảm giác như thế nào nhỉ?
Hứa Nghiên chưa thử bao giờ. Thế nên cô lôi điện thoại từ gầm giường ra định thử xem sao.
Cô gửi cho Lâm Trạch một tin nhắn thả thính kinh điển: “Cậu ngủ chưa?”
Bây giờ là 10:47 tối, chỉ một phút sau, Lâm Trạch gọi điện lại cho cô.
Hứa Nghiên giật mình suýt làm rớt điện thoại.
Cô hắng giọng, ngồi dậy tựa vào đầu giường nghe máy: “Alo?”
Hứa Nghiên cảm thấy giọng mình lúc này nghe cứ như cái kẹp giấy nhỏ đang nói chuyện.
Lâm Trạch im lặng một chút rồi trả lời: “Tôi chuẩn bị ngủ rồi. Chị không ngủ được à?”
Hứa Nghiên lặp lại y nguyên: “Ừ, tôi không ngủ được.”
Lâm Trạch tưởng cô bị chuyện thang máy dọa sợ nên cực kỳ nghiêm túc đưa ra giải pháp:
“Ngày trước, tôi bị mất ngủ trước thềm một giải đấu lớn. Bác sĩ bảo tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng ra một số khung cảnh, việc này sẽ giúp tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Chị có muốn thử không?”
Hứa Kẹp Giấy đồng ý ngay: “Có! Bây giờ tôi cần làm gì, phải nghĩ đến gì nhỉ?”
Bên phía Lâm Trạch có tiếng sột soạt, là tiếng anh xuống giường mở loa, tiếng nhạc du dương truyền tới phía Hứa Nghiên.
Giọng anh vốn đã trầm thấp, qua đường truyền điện thoại lại càng thêm dày và cuốn hút.
Anh hướng dẫn cô trình tự: “Chị chọn một tư thế nằm thoải mái, đắp chăn ngang người, điều chỉnh âm lượng điện thoại rồi đặt bên gối.”
Hứa Nghiên làm theo rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Trạch: “Sau đó nhắm mắt lại. Chị có nghe thấy tiếng gió không? Rất nhẹ, rất khẽ thôi.
Nhưng khi gió lướt qua cánh tay, chị có thể cảm nhận được những sợi lông tơ khẽ lung lay theo từng cơn gió.”
Đúng là Hứa Nghiên thấy lông tay dựng lên, cũng nghe thấy tiếng gió, nhưng không hề nhẹ không hề khẽ mà cứ ầm ầm: “Là gió điều hòa phòng tôi đấy.”
Lâm Trạch: “…Chị không cần trả lời tôi.”
Hứa Nghiên: “Ò.”
Anh lại tiếp tục miêu tả khung cảnh thiên nhiên: “Chị đi dưới tán cây, ánh nắng dịu nhẹ. Chị giơ tay bắt lấy những tia nắng lọt qua kẽ lá, bàn tay khép lại rồi mở ra, mu bàn tay ấm áp…”
Anh miêu tả chi tiết đến mức Hứa Nghiên rất dễ dàng tưởng tượng ra khung cảnh ấy, như thể cô thật sự đang đi trong buổi chiều ấm áp đó.
Lâm Trạch dẫn dắt miên man khá lâu, đến khi anh chắc rằng Hứa Nghiên đã thả lỏng thần kinh thì mới khẽ hỏi: “Chị đang đứng ở nơi giao nhau giữa cát và sóng biển. Chị cảm thấy rất dễ chịu, rất thảnh thơi. Rồi chị quay người lại… Chị nhìn thấy gì?”
Nghe anh nói, Hứa Nghiên bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô thuận theo câu hỏi của anh, “quay người lại” chính là cảm giác khi cô ôm lấy anh mà cô từng nhớ đến trước đó.
Cô thành thật trả lời: “Tôi thấy cơ bụng của cậu.”
Lâm Trạch: ???
Hứa Nghiên: “Tôi buồn ngủ rồi, tôi có thể ôm eo cậu đi ngủ được không? Ôm như ôm gối ôm ấy.”
Lâm Trạch: …
Anh muốn từ chối, muốn nghiêm túc nói với cô rằng cô không thể vì mình mất ngủ mà kéo người khác mất ngủ theo được.
Nhưng anh lại nghe thấy nhịp thở đều đều, khe khẽ, xen với một tiếng ngáp từ đầu dây bên kia. Cô thật sự buồn ngủ rồi.
Vậy nên, chàng trai tốt bụng chỉ có thể ngầm đồng ý: “Ngủ đi, Hứa Nghiên. Ngủ ngon.”