hè rực rỡ

Chương 4: Ăn trưa dưới tán cây


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi học ngoại khóa kết thúc, nắng hè đã bắt đầu dịu lại, để lại một khoảng không gian yên bình và thoáng đãng. Cả lớp được nghỉ trưa, và Linh quyết định cùng Minh tìm một chỗ yên tĩnh dưới tán cây lớn, nơi lá xào xạc theo từng cơn gió nhẹ.

Họ trải tấm khăn nhỏ trên bãi cỏ, đặt hộp cơm bên nhau. Không khí xung quanh trong lành, chỉ còn tiếng cười nói xa xa của các bạn khác và tiếng chim hót líu lo. Linh cảm thấy khoảnh khắc này thật bình yên, khác hẳn sự náo nhiệt của buổi sáng.

“Cơm của bạn trông ngon quá,” Minh nhận xét, ánh mắt nhìn vào hộp cơm của Linh.

“À… mình chỉ nấu đơn giản thôi. Còn bạn?” Linh hỏi, lòng hơi ngượng khi phải chia sẻ những điều nhỏ nhặt về bản thân.

“Cũng đơn giản thôi. Nhưng có bạn ăn cùng, chắc chắn sẽ ngon hơn,” Minh nói, nụ cười tinh nghịch làm Linh đỏ mặt. Cô cười theo, cảm thấy trái tim bỗng dưng ấm lên.

Họ bắt đầu ăn, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong lớp học, về sở thích, về những điều vui vẻ mùa hè. Minh kể về những trò chơi mà cậu thường tham gia ở trại hè trước đây, còn Linh chia sẻ về những bức tranh mà cô yêu thích vẽ. Mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười đều khiến khoảng cách giữa họ dần được xóa nhòa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tấm khăn hơi bay lên. Minh vội chạy lại giữ giúp Linh, cả hai cùng cười vui vẻ. Linh nhận ra, những hành động nhỏ như vậy lại khiến cô cảm thấy gần gũi và ấm áp hơn bất cứ lời nói nào.

“Bạn vẽ đẹp thật đấy. Buổi học sáng nay mình thấy bạn rất tập trung và sáng tạo,” Minh khen, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Linh khẽ cúi đầu, lòng bối rối nhưng cũng hạnh phúc: “Cảm ơn Minh… lời khen của bạn khiến mình vui lắm.”

Sau khi ăn xong, họ cùng nhau nhặt những chiếc lá khô rơi trên khăn, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Tiếng cười của Linh trong trẻo vang lên dưới tán cây, khiến Minh cảm thấy thoải mái và vui vẻ theo. Cô nhận ra rằng, khoảnh khắc bình dị này lại quý giá hơn bất cứ điều gì khác.

Một chú chim bay ngang qua, đáp xuống cành cây gần đó. Minh chỉ tay nhìn Linh: “Nhìn kìa, có vẻ như mùa hè này đang mỉm cười với chúng ta.”

Linh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Ừ… thật giống như vậy.”

Trưa hè trôi qua êm đềm, nhưng trong lòng Linh, những khoảnh khắc bên Minh dường như in sâu hơn bao giờ hết. Ăn trưa dưới tán cây không chỉ đơn giản là một bữa ăn, mà còn là cơ hội để họ hiểu nhau, chia sẻ những niềm vui nho nhỏ và bắt đầu những rung động ngọt ngào đầu tiên.

Khi đứng lên thu dọn đồ, Linh và Minh nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự hiểu ý. Mùa hè rực rỡ này, họ vừa trải qua những phút giây bình dị nhưng đáng nhớ, và Linh biết rằng, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ nhỏ sẽ dần kết nối họ lại gần nhau hơn.

Cả hai bước ra khỏi bóng cây, tay xách hộp cơm và cặp sách, nhưng trong lòng đều cảm thấy một niềm hứng khởi dịu dàng. Mùa hè này, rực rỡ không chỉ bởi nắng vàng mà còn bởi những khoảnh khắc bình yên và rung động trong sáng giữa hai trái tim vừa gặp nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×