Buổi chiều hè, bầu trời bỗng trở nên u ám, những đám mây xám kéo đến nhanh chóng như báo hiệu một cơn mưa bất chợt. Linh và Minh vừa rời khỏi sân trường sau buổi học, tay cầm cặp sách và tập vẽ. Tiếng sấm xa xa vang lên, nhưng cả hai vẫn chưa kịp tìm chỗ trú.
“Trời sắp mưa rồi, chúng ta chạy thôi!” Linh nói, giọng vừa lo lắng vừa hào hứng. Cô nắm chặt tay cặp, nhưng bước chân vẫn hơi chần chừ. Minh nhìn xung quanh rồi cười: “Để mình che ô cho bạn nhé, vừa chạy vừa không ướt.”
Từ cặp sách, Minh rút ra chiếc ô nhỏ màu xanh dương, đưa cho Linh một nửa. Linh hơi ngạc nhiên, mắt mở to: “Cảm ơn Minh… nhưng chúng ta sẽ không vừa ô đâu, chắc chắn sẽ ướt hết mất.”
Minh nhún vai, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch: “Không sao, có ướt một chút cũng vui mà. Cùng nhau thì sẽ không sợ mưa.”
Và đúng lúc đó, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Linh giật mình, nhưng nhanh chóng bị cuốn vào khoảnh khắc lạ kỳ: tiếng mưa rơi trên lá, hương đất ẩm, gió hè thổi mát mặt, và Minh đứng bên cạnh cô, che ô, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Họ bước đi chậm rãi, vừa chạy vừa cười, nước mưa vương trên tóc và vai áo. Linh cảm thấy tim mình rung rinh một cách lạ thường, vừa hồi hộp vừa vui thích. Cô nhìn Minh, ánh mắt tràn đầy niềm cảm kích: “Minh… cảm ơn cậu.”
Minh chỉ mỉm cười, nắm tay cô chặt hơn một chút: “Không cần cảm ơn đâu, mình thích nhìn bạn cười như thế này.”
Khoảnh khắc ấy, giữa cơn mưa hè bất ngờ, Linh nhận ra rằng mọi thứ xung quanh dường như trở nên sống động hơn. Tiếng cười, ánh mắt, và cả sự quan tâm nhỏ bé nhưng chân thành của Minh khiến cô thấy trái tim mình ấm áp.
Họ tìm được một mái hiên gần đó để trú tạm, nước mưa vẫn rơi rào rạt quanh, tạo thành một khung cảnh thật kỳ diệu. Minh rút khăn tay từ túi, nhẹ nhàng lau nước mưa trên trán Linh. Linh hơi bối rối, má đỏ lên, nhưng trong lòng lại tràn ngập một cảm giác hạnh phúc khó tả.
“Bạn thấy mưa hè thú vị không?” Minh hỏi, giọng ấm áp và chân thành.
“Ừ… thật sự rất thú vị, nhưng nếu không có cậu đứng đây, chắc mình sẽ ướt hết mất,” Linh đáp, ánh mắt tràn ngập niềm vui và sự tin tưởng.
Cơn mưa dần dịu lại, để lại những giọt nước long lanh trên lá, trên cỏ và trên tóc hai người. Linh và Minh bước ra khỏi mái hiên, cùng nhau đi trên con đường nhỏ, nước mưa lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt còn sót lại. Không gian xung quanh như tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại tiếng bước chân, tiếng cười và cảm giác gần gũi mà cả hai vừa chia sẻ.
Trên con đường đầy ánh sáng lấp lánh từ những giọt mưa, Linh nhận ra rằng khoảnh khắc nhỏ bé này sẽ là một ký ức khó quên. Cơn mưa hè bất ngờ không chỉ làm dịu cái nắng gay gắt, mà còn gieo những rung động đầu tiên, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, trong trái tim cô.
Khi bước vào lớp học trở lại, Linh vẫn thấy tim mình nhộn nhịp. Ánh mắt Minh thoáng nhìn cô, nụ cười đầy tinh nghịch nhưng ấm áp. Linh mỉm cười đáp lại, biết rằng, mùa hè này sẽ còn nhiều khoảnh khắc đặc biệt nữa – rực rỡ, ngọt ngào và khó quên.