Buổi sáng hôm sau, sân trường rộn ràng tiếng cười nói và nhịp bước của học sinh tham gia các hoạt động thể thao ngoài trời. Trời hè rực rỡ, nắng vàng trải đều trên cỏ xanh, gió nhẹ thổi qua, tạo nên một không khí sôi nổi và đầy năng lượng. Linh đứng nhìn xung quanh, tim đập rộn ràng vừa háo hức vừa hồi hộp.
“Linh, hôm nay chúng ta cùng tham gia trò chơi kéo co nhé!” Minh chạy đến, giọng hào hứng. Ánh mắt cậu sáng lên như trẻ con, khiến Linh cũng không khỏi cười theo. “Được thôi, nhưng mình chưa chắc thắng đâu nha!” cô đáp, lòng dâng lên cảm giác hứng khởi.
Họ cùng nhóm lớp tập trung, chuẩn bị cho trò chơi. Linh cảm nhận được sự ấm áp từ những ánh mắt đồng đội và từ Minh, người luôn đứng cạnh, sẵn sàng động viên và hướng dẫn cô. Khi tiếng còi vang lên, Linh cầm chắc dây kéo, cố gắng vận dụng sức lực. Minh hô to: “Cố lên! Chúng ta nhất định thắng!”
Tiếng hò reo, tiếng cười vang lên khắp sân. Linh không để ý mệt nhọc, chỉ tập trung vào từng nhịp kéo cùng nhóm. Mồ hôi ướt trên trán, gió hè thổi rít qua tai, nhưng trái tim cô rộn ràng bởi niềm vui và sự hào hứng. Minh nắm chặt tay dây bên cạnh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, và Linh cảm thấy sức mạnh từ sự hiện diện ấy.
Sau vài lần giằng co quyết liệt, nhóm của Linh cuối cùng chiến thắng. Cả nhóm ôm nhau, cười vang rộn rã. Minh quay sang, nụ cười rạng rỡ: “Thấy không, mình nói mà! Bạn kéo giỏi lắm!” Linh đỏ mặt, nhưng không giấu được niềm vui. “Cũng nhờ có cậu thôi!” cô đáp, ánh mắt lấp lánh.
Tiếp theo là trò chơi tiếp sức. Linh và Minh cùng nhau phối hợp nhịp nhàng, chạy qua các chướng ngại vật, trao gậy tiếp sức và cổ vũ lẫn nhau. Những khoảnh khắc ấy, dù chỉ là những hành động nhỏ, cũng khiến họ cảm thấy gần gũi hơn. Mỗi tiếng cười, mỗi cú nắm tay khi trao gậy đều khiến Linh cảm nhận rõ rệt sự ấm áp và an toàn bên Minh.
Sau khi các trò chơi kết thúc, cả lớp ngồi nghỉ dưới tán cây. Linh thở dốc nhưng vẫn mỉm cười, nhìn Minh lau mồ hôi và cười tinh nghịch. “Hôm nay vui quá, đúng không?” Minh hỏi, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“Ừ… rất vui. Chưa bao giờ mình tham gia hoạt động thể thao mà cảm thấy hạnh phúc như thế,” Linh đáp, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể.
Khi ánh nắng hè bắt đầu dịu xuống, Linh nhận ra rằng buổi sáng hôm nay không chỉ là những trò chơi, mà còn là cơ hội để cô và Minh hiểu nhau nhiều hơn. Từ sự phối hợp trong từng trò chơi, đến những khoảnh khắc cổ vũ, quan tâm nhau, tình cảm của họ dần được xây dựng một cách tự nhiên, nhẹ nhàng nhưng đầy rung động.
Trên con đường về lớp, Linh lặng lẽ nghĩ về buổi sáng vừa qua. Nắng vàng trải dài trên cỏ xanh, tiếng cười vẫn vang trong tai, và Minh – với nụ cười tinh nghịch và ánh mắt ấm áp – khiến trái tim cô rung lên những nhịp ngọt ngào đầu tiên. Mùa hè này, rực rỡ không chỉ bởi ánh nắng, mà còn bởi những giây phút vui vẻ, bình dị và đầy tình cảm như thế.