hè rực rỡ

Chương 7: Sự cố đồ dùng học tập


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, lớp học diễn ra trong không khí nhộn nhịp nhưng đầy tập trung. Linh đang cẩn thận sắp xếp bút màu, giấy vẽ và sổ tay để chuẩn bị cho buổi học sáng tác ngắn. Cô muốn hoàn thiện bức tranh và câu chuyện của mình một cách chỉn chu nhất.

Tuy nhiên, trong lúc lấy bút, tay Linh vô tình chạm vào hộp bút và tất cả đồ dùng rơi xuống sàn. Bút, thước, giấy bay tứ tung, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn. Linh khẽ hốt hoảng, cúi xuống nhặt từng món, mặt đỏ lên vì xấu hổ.

“Ồ, để mình giúp bạn nhé!” Minh lập tức chạy đến, ánh mắt lo lắng nhưng nhanh nhẹn. Anh cúi xuống, nhặt từng cây bút, từng tờ giấy và xếp gọn vào hộp cho Linh. “Đừng lo, đâu có gì đâu,” Minh nói, nụ cười nhẹ nhàng khiến Linh thấy lòng mình dịu lại.

“Cảm ơn Minh… mình thật vụng về quá,” Linh vừa nói vừa xấu hổ nhìn xuống, tay vẫn run run nhặt nốt vài món còn lại.

“Không sao đâu, mình thích giúp mà,” Minh đáp, giọng ấm áp, ánh mắt nhìn cô đầy sự quan tâm chân thành.

Khi mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng, Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi xuống, cảm nhận sự ấm áp từ hành động nhỏ nhưng đầy tinh tế của Minh. Cô nhận ra rằng, những cử chỉ đơn giản như vậy lại có sức mạnh đặc biệt, khiến trái tim cô rung động một cách dịu dàng.

“Bạn cứ lo lắng quá thôi. Nhìn này, mọi thứ đã ổn rồi mà. Giờ thì chúng ta tiếp tục nhé,” Minh nói, nắm lấy bàn tay cô để kéo Linh ngồi vào chỗ. Linh mỉm cười, lòng dâng lên cảm giác an toàn và tin tưởng.

Buổi học tiếp tục, nhưng Linh và Minh vẫn trò chuyện nhẹ nhàng, chia sẻ những mẹo nhỏ khi vẽ và viết. Minh hướng dẫn Linh cách phối màu tự nhiên hơn, còn Linh gợi ý cho Minh cách sắp xếp ý tưởng trong câu chuyện ngắn. Cả hai dần trở nên ăn ý, những khoảnh khắc vụng về trước đó đã trở thành kỷ niệm vui vẻ khiến họ cười không ngớt.

Khi tiếng trống báo hiệu giờ nghỉ vang lên, Linh nhìn Minh với ánh mắt biết ơn: “Hôm nay thật may có cậu ở bên, nếu không chắc mình sẽ lúng túng lắm.”

Minh nhún vai, cười tinh nghịch: “Cậu cứ nghĩ mình làm gì to tát à? Chỉ là một chút giúp đỡ thôi mà.”

Nhưng Linh biết, hành động nhỏ ấy đã để lại trong cô một ấn tượng sâu đậm. Cô nhận ra rằng, mùa hè này không chỉ có nắng vàng, tiếng cười hay những trò chơi vui vẻ, mà còn có những khoảnh khắc ấm áp, quan tâm lặng lẽ nhưng chân thành giữa hai người bạn mới quen.

Khi cả lớp rời phòng học, Linh đi bên cạnh Minh, cảm nhận từng bước chân như nhẹ nhàng hơn. Ánh nắng chiều rọi qua khung cửa sổ, chiếu lên mái tóc và khuôn mặt hai người, tạo nên một cảnh tượng bình dị nhưng đầy rung cảm. Trong lòng Linh, mùa hè rực rỡ dường như bắt đầu từ những khoảnh khắc tưởng chừng đơn giản nhưng lại đầy ắp tình cảm và sự quan tâm như thế.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×