Cốc… cốc… cốc…
Ba tiếng gõ cửa vang lên, khô khốc và đơn độc giữa màn đêm tĩnh mịch. Chúng không dồn dập, không vội vã, mà mang một nhịp điệu chậm rãi, gần như máy móc, khiến cho sự bất ngờ ban đầu của Khôi nhanh chóng chuyển thành một cảm giác gai người. Anh đứng bất động giữa phòng, toàn thân căng cứng. Mọi giác quan của anh dồn hết vào cánh cửa gỗ cũ kỹ trước mặt. Lời cảnh báo của bà Ba như một hồi chuông báo động vang lên trong đầu, át đi mọi suy nghĩ logic.
Khôi nín thở, lắng nghe. Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Không có tiếng bước chân, không có tiếng người nói chuyện, không có bất kỳ âm thanh nào cho thấy sự hiện diện của một con người. Cảm giác như thể ba tiếng gõ đó vừa tự nó sinh ra từ bóng tối rồi lại tan biến vào hư không. Anh tự trấn an mình, có lẽ chỉ là ai đó đi nhầm phòng, hoặc một trò đùa dai của mấy đứa trẻ trong chung cư, dù anh chưa từng thấy một đứa trẻ nào ở đây. Anh quyết định mặc kệ, quay trở lại giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả tiếng động. Khôi nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà lốm đốm vết ố. Anh không thể ngủ được. Cảm giác có một thứ gì đó đang ở ngay bên ngoài cánh cửa, đang đứng đó, đang chờ đợi, khiến anh không tài nào yên lòng. Anh với lấy chiếc điện thoại, bật màn hình lên. 00:07. Chỉ mới bảy phút trôi qua mà cảm giác như cả một thế kỷ.
Và rồi, nó lại đến.
Lần này không phải tiếng gõ cửa. Đó là một âm thanh khác, nhẹ hơn, nhưng lại ghê rợn hơn gấp bội. Một tiếng cào. Soạt… soạt… Tiếng móng tay cào nhẹ lên bề mặt gỗ của cánh cửa, một cách chậm rãi, miết từng đường dài. Âm thanh đó như một mũi khoan vô hình, xoáy thẳng vào tâm trí Khôi, khiến da gà da vịt trên người anh nổi lên từng đợt. Anh có thể hình dung ra một bàn tay nào đó đang ở bên ngoài, những ngón tay gầy guộc, dài ngoằng đang cào lên cánh cửa phòng anh, để lại những vết xước vô hình.
Nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lý trí của Khôi. Anh bật dậy, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh không còn nghĩ được gì nữa. Phản xạ tự nhiên khiến anh rón rén bước tới gần cánh cửa, áp tai vào để nghe ngóng. Anh không nghe thấy tiếng thở, không nghe thấy bất kỳ điều gì, chỉ có tiếng cào đều đặn, dai dẳng.
Trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, anh đưa mắt nhìn vào lỗ nhìn trên cửa.
Đó là một sai lầm.
Hành lang bên ngoài tối đen như mực, chỉ có một vệt sáng vàng vọt hắt ra từ bóng đèn cầu thang ở phía xa. Nhưng trong cái bóng tối đặc quánh đó, Khôi thấy một thứ gì đó đang chuyển động. Một bóng đen. Nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một khối đen đậm hơn cả bóng tối xung quanh, đang đứng bất động ngay trước cửa phòng anh. Nó không có mắt, không có mũi, không có miệng, nhưng Khôi có một cảm giác chắc chắn rằng nó đang nhìn chằm chằm vào anh qua cái lỗ nhỏ xíu này.
Khôi giật bắn người lùi lại, lưng đập mạnh vào tường. Anh thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Anh không dám nhìn lại lần thứ hai. Anh vội vàng lùi về phía cuối phòng, ngồi thụp xuống góc tường, ôm chặt lấy hai đầu gối. Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến thế. Cái bóng đen đó, nó là gì? Là người hay là… thứ gì khác?
Tiếng cào cửa cuối cùng cũng dừng lại. Sự im lặng trở lại, nhưng đêm nay, đối với Khôi, nó không còn là sự bình yên nữa, mà là một sự im lặng chết chóc, báo hiệu cho những điều kinh hoàng sắp tới. Anh ngồi co ro trong góc phòng cho đến khi những tia sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe cửa sổ. Chỉ khi nghe thấy tiếng rao bánh mì và tiếng xe cộ bắt đầu ồn ào trở lại, anh mới dám từ từ đứng dậy.
Sáng hôm đó, Khôi đến tòa soạn với một bộ dạng phờ phạc, mắt thâm quầng. Anh cố gắng tập trung vào công việc nhưng những hình ảnh và âm thanh của đêm qua cứ liên tục ám ảnh tâm trí anh. Anh quyết định phải tìm hiểu. Anh không thể sống trong nỗi sợ hãi này được.
Chiều hôm đó, sau khi tan làm, anh không về phòng ngay. Anh đến một quán nước nhỏ ở đầu hẻm, hy vọng có thể hỏi chuyện được vài người dân sống lâu năm ở đây. Nhưng khi anh vừa nhắc đến “chung cư An Bình”, thái độ của mọi người đều thay đổi. Họ lảng tránh ánh mắt anh, xua tay và nói rằng họ không biết gì cả. Sự né tránh đồng loạt này càng khiến Khôi tin rằng có một bí mật khủng khiếp nào đó đang được che giấu.
Thất bại trong việc tìm kiếm thông tin từ bên ngoài, Khôi quyết định phải bắt đầu từ bên trong. Anh cần phải nói chuyện với những người hàng xóm. Anh nhớ đến cô gái ở phòng 403 đối diện, người đã vội vàng đóng sầm cửa lại khi thấy anh. Có lẽ cô ấy biết điều gì đó.
Anh đứng trước cửa phòng 403, do dự một lúc lâu. Cuối cùng, anh lấy hết can đảm, giơ tay lên và gõ cửa.
Cốc… cốc… cốc…
Anh gõ rất nhẹ, sợ làm cô gái bên trong hoảng sợ. Sau một hồi im lặng, anh nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ tiến ra cửa. Cánh cửa không mở ra ngay, mà chỉ có tiếng then cài được kéo ra một cách chậm chạp. Cánh cửa hé mở một khe rất hẹp, đủ để Khôi nhìn thấy một bên mắt của cô gái. Đôi mắt to, đẹp, nhưng chất chứa đầy sự cảnh giác và sợ hãi.
“Anh… tìm ai?” Giọng cô gái vang lên, trong và nhẹ, nhưng có chút run rẩy.
“Chào bạn,” Khôi cố gắng nở một nụ cười thân thiện nhất có thể. “Mình là Khôi, mới dọn đến phòng 404 đối diện. Mình chỉ muốn làm quen thôi. Mình có làm phiền bạn không?”
Cô gái im lặng một lúc, dường như đang đánh giá anh qua khe cửa hẹp. Cuối cùng, cô cũng mở cửa rộng hơn một chút, để lộ ra toàn bộ gương mặt thanh tú nhưng xanh xao của mình.
“Tôi là Vy,” cô nói. “Lâm Thảo Vy.”
“Rất vui được gặp Vy,” Khôi nói. “Mình có thể hỏi bạn một vài chuyện được không? Về khu chung cư này ấy mà.”
Nghe đến đây, vẻ mặt của Vy lại tái đi. Cô vội vàng nhìn ra hai đầu hành lang, như thể sợ có ai đó đang nghe lén.
“Ở đây không tiện nói chuyện,” cô thì thầm. “Anh… anh có muốn vào trong không?”
Lời mời bất ngờ của Vy khiến Khôi có chút ngạc nhiên. Nhưng anh biết đây là cơ hội duy nhất của mình. Anh gật đầu. Vy mở cửa, lách người cho anh vào rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại và cài then. Hành động đó như thể cô đang cố ngăn một thứ gì đó ở bên ngoài tràn vào.
Khôi lần đầu tiên bước vào căn phòng 403. Nó hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng. Không gian ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng giấy. Tường được treo vài bức tranh thủy mặc. Và khắp phòng là những sản phẩm gốm sứ thủ công đang làm dở: những chiếc bình, chiếc bát, những bức tượng nhỏ… Mùi đất sét ẩm và mùi men gốm thoang thoảng trong không khí, tạo ra một cảm giác bình yên, nghệ thuật, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài u ám của khu chung cư.
Vy mời Khôi ngồi xuống một chiếc ghế đẩu nhỏ. Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, mà nhìn xuống đôi tay đang đan vào nhau của mình.
“Anh muốn hỏi chuyện gì?”
Khôi hít một hơi thật sâu. “Vy này, có phải… có phải khu chung cư này bị ma ám không?”
Anh hỏi thẳng, không vòng vo. Anh muốn xem phản ứng của cô. Vy không ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. Cô chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi và nặng nề.
“Vậy… những tiếng gõ cửa lúc nửa đêm…” Khôi tiếp tục, giọng có chút run rẩy. “Là thật sao?”
Vy ngẩng lên, lần này cô nhìn thẳng vào mắt Khôi. Đôi mắt cô sâu thẳm, đượm một nỗi buồn không thể tả xiết.
“Anh đã nghe thấy rồi à?” cô hỏi lại, giọng như một tiếng thở dài. “Vậy thì anh phải nhớ lấy điều này, anh Khôi. Lời cảnh báo của bà Ba không phải là một trò đùa. Nó là một quy luật sinh tồn ở đây. Anh có thể không tin, nhưng để sống sót ở Hẻm 44, anh buộc phải tuân theo nó.”
Cô dừng lại, nghiêng người về phía trước, giọng thì thầm như thể sợ những bức tường có tai.
“Nó biết anh đã đến rồi. Và đêm nay, nó sẽ lại đến tìm anh.”