hẻm 44

Chương 3: Câu Chuyện Của Vy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời cảnh báo cuối cùng của Vy như một cái tát vào sự hoài nghi còn sót lại của Khôi. "Nó biết anh đã đến rồi." Câu nói ấy, dù được thốt ra bằng một giọng thì thầm, lại có sức nặng như một bản án. Khôi cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Toàn bộ lý trí của một nhà báo, những suy luận logic mà anh luôn tin tưởng, bỗng trở nên vô dụng trước nỗi sợ hãi nguyên thủy đang xâm chiếm tâm trí anh.

“Nó… là cái gì?” Khôi hỏi, giọng khàn đi. “Tại sao cô lại biết? Cô đã thấy gì?” Anh dồn dập hỏi, cố gắng bám víu vào những câu hỏi như một chiếc phao cứu sinh, hy vọng tìm được một lời giải thích hợp lý nào đó.

Vy không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước đến chiếc ấm đun nước bằng gốm do chính tay cô làm, động tác có chút run rẩy. Cô pha một ấm trà hoa nhài, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng, phần nào làm giảm bớt đi không khí căng thẳng. Sự im lặng của cô khiến Khôi càng thêm sốt ruột.

Cô đặt một tách trà nóng trước mặt Khôi. Hơi nóng bốc lên mờ ảo, che đi biểu cảm phức tạp trong đôi mắt cô.

“Em không biết ‘nó’ là gì,” cô bắt đầu, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng một sự mệt mỏi vô tận. “Không một ai ở đây biết nó là gì. Mọi người chỉ biết nó tồn tại, và biết về cái luật ngầm đó.”

Vy kể rằng cô đã dọn đến đây được hơn một năm. Cũng giống như Khôi, cô bị hấp dẫn bởi giá thuê rẻ và một không gian yên tĩnh để có thể tập trung vào công việc làm gốm của mình. Cô cũng từng hoài nghi. Cô từng cho rằng những lời cảnh báo của bà Ba chỉ là sự mê tín của một người già cả.

“Đêm đầu tiên của em cũng giống như anh,” Vy tiếp tục, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. “Cũng là tiếng gõ cửa lúc nửa đêm. Nhưng sau đó… em còn nghe thấy tiếng một đứa trẻ con khóc thút thít ngay trước cửa. Tiếng khóc ai oán, não nề, như thể nó đang rất đau đớn. Em đã suýt mở cửa.”

Khôi nuốt nước bọt. Anh có thể hình dung ra cảnh tượng đó. Một cô gái sống một mình, nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên ngoài, lòng trắc ẩn sẽ thôi thúc cô mở cửa như thế nào.

“Điều gì đã ngăn chị lại?” Khôi hỏi.

“Là tiếng hét,” Vy đáp, giọng run lên. “Tiếng hét của người ở phòng bên cạnh. Một tiếng hét thất thanh, bảo em ‘Đừng!’. Sáng hôm sau, người đó dọn đi ngay lập tức. Em không bao giờ gặp lại họ nữa.”

Vy hít một hơi thật sâu, như để lấy lại bình tĩnh. “Nhưng đó chưa phải là chuyện đáng sợ nhất. Chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra cách đây khoảng sáu tháng.”

Cô kể về một cậu sinh viên tên Bình, mới tốt nghiệp, vừa dọn đến phòng 301 ở tầng dưới. Cậu ta trẻ tuổi, khỏe mạnh, và cũng ngoan cố y như Khôi lúc mới đến. Cậu ta công khai cười nhạo “luật ngầm”, cho rằng đó là chuyện nhảm nhí và tuyên bố sẽ thức để xem “con ma” đó mặt mũi ra sao.

“Đêm đó,” Vy kể, giọng cô như lạc đi trong ký ức. “Em không ngủ được. Em nghe thấy tiếng gõ cửa phòng cậu ấy. Rất mạnh, rất dồn dập. Rồi em nghe tiếng cậu ta chửi thề, tiếng cậu ta hét lên ‘Thằng khốn nào phá tao! Có giỏi thì vào đây!’. Sau đó… là tiếng then cửa được kéo ra.”

Khôi nín thở.

“Rồi sao nữa?”

“Im lặng,” Vy đáp. “Một sự im lặng tuyệt đối. Đáng sợ hơn bất kỳ tiếng động nào. Sáng hôm sau, mọi người không thấy cậu Bình ra khỏi phòng. Bà Ba phải dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa. Bên trong không có một ai. Cậu ta đã biến mất. Toàn bộ đồ đạc, ví tiền, điện thoại, laptop… tất cả vẫn còn nguyên, chỉ có người là không thấy đâu nữa. Cảnh sát có đến, nhưng họ cũng không tìm ra được gì. Họ kết luận là cậu ta tự ý bỏ đi. Nhưng bọn em, những người sống ở đây, đều biết sự thật không phải như vậy.”

Câu chuyện của Vy như một tảng băng, làm đông cứng mọi suy nghĩ của Khôi. Đây không còn là một trò đùa, không còn là ảo giác. Đây là một mối nguy hiểm chết người. Anh nhìn quanh căn phòng của Vy. Những món đồ gốm xinh xắn, những bức tranh thanh tao, tất cả như một thế giới riêng, một ốc đảo bình yên mà cô đã cố gắng tạo ra để chống lại sự kinh hoàng đang bao trùm lấy khu chung cư này.

“Tại sao… tại sao chị vẫn ở lại đây?” Khôi hỏi, một câu hỏi mà anh không thể hiểu nổi.

Vy cụp mắt xuống, nhìn vào tách trà đã nguội ngắt của mình. Cô lắc đầu, một nụ cười buồn bã thoáng hiện trên môi. “Em… không còn nơi nào khác để đi.”

Câu trả lời mơ hồ của cô càng làm tăng thêm sự bí ẩn xung quanh cô. Nhưng Khôi không hỏi thêm nữa. Anh cảm nhận được nỗi đau và sự bất lực trong giọng nói ấy. Giờ đây, anh không chỉ xem Vy là một nguồn tin, mà còn là một người đồng đội, một người cùng chung cảnh ngộ. Anh bất giác muốn bảo vệ cô gái mỏng manh này.

Thời gian cứ thế trôi đi trong sự im lặng. Bóng tối bên ngoài cửa sổ ngày một đậm đặc. Chẳng mấy chốc, màn đêm lại buông xuống Hẻm 44. Một nỗi sợ hãi quen thuộc bắt đầu len lỏi trở lại trong lòng Khôi. Ý nghĩ phải quay về căn phòng 404 trống rỗng, một mình đối mặt với đêm dài và những tiếng động kinh hoàng khiến anh lạnh sống lưng.

Anh ngập ngừng, cảm thấy xấu hổ với sự yếu đuối của mình, nhưng nỗi sợ hãi đã chiến thắng.

“Vy này…” anh lên tiếng, giọng hơi khó khăn. “Tôi… tôi có thể ở lại đây thêm một lúc nữa được không?”

Vy ngẩng lên nhìn anh. Trong đôi mắt cô không có sự chế giễu, chỉ có sự thấu hiểu và một nỗi sợ hãi chung. Cô biết anh đang cảm thấy thế nào, vì cô cũng đã từng trải qua cảm giác đó hàng trăm lần.

Cô khẽ gật đầu, không nói gì.

Cái gật đầu đó như một sự cho phép, một sự an ủi thầm lặng. Khôi thở phào nhẹ nhõm. Anh và Vy ngồi đó, trong căn phòng nhỏ ấm áp, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng nhưng lại cùng chung một cảm giác. Chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên tiếng tích tắc đều đặn, như đang đếm ngược thời gian đến giờ giới nghiêm.

Bên ngoài, màn đêm đã hoàn toàn bao phủ lấy khu chung cư. Thế giới dường như đã biến mất, chỉ còn lại hai con người, ngồi trong một vòng tròn ánh sáng nhỏ bé, cùng nhau chờ đợi âm thanh quen thuộc sẽ sớm vang lên từ bóng tối của hành lang.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.