hẻm 44

Chương 5: Bức Tường Không An Toàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Click. Rắc. Lạch cạch…

Từng âm thanh kim loại vang lên khô khốc, sắc lẻm giữa không gian tĩnh mịch. Nắm đấm cửa đã xoay hết một vòng. Chiếc chốt an toàn bằng inox đang rung lên bần bật, bị một lực vô hình từ bên ngoài đẩy vào, khiến nó cong vênh và phát ra những tiếng kêu ken két ai oán. Cánh cửa gỗ cũ kỹ bắt đầu rên rỉ, những thớ gỗ oằn mình dưới một áp lực khủng khiếp.

Khôi và Vy đứng chết trân, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Pháo đài duy nhất của họ, nơi ẩn náu cuối cùng, đang sắp bị chọc thủng.

Trong khoảnh khắc sinh tử đó, bản năng nhà báo và ý chí sinh tồn trong Khôi trỗi dậy, lấn át cả nỗi sợ hãi. Anh không thể đứng yên chờ chết.

“VY, LÙI LẠI!” anh hét lên, giọng khản đặc.

Không một giây do dự, anh lao tới, dùng hết sức bình sinh đẩy chiếc tủ gỗ sồi nặng trịch chứa đầy những sản phẩm gốm còn dang dở của Vy, chặn ngay trước cửa. Tiếng đồ gốm va vào nhau loảng xoảng. Chiếc tủ nặng nề ép chặt vào cánh cửa, tạo thành một chướng ngại vật vững chắc.

RẦM!

Một lực cực mạnh từ bên ngoài tông thẳng vào cánh cửa. Cả chiếc tủ và cánh cửa rung chuyển dữ dội. Bụi vôi trên tường rơi lả tả.

RẦM! RẦM!

“Nó” đang cố gắng phá cửa vào. Mỗi cú tông như một nhát búa tạ nện thẳng vào lồng ngực Khôi và Vy. Vy sợ hãi nép vào một góc phòng, hai tay ôm chặt đầu, cơ thể run lên không kiểm soát. Khôi đứng chắn trước mặt cô, hai tay dang ra như một phản xạ bảo vệ vô thức, dù anh biết mình chẳng thể làm được gì trước một thế lực vô hình.

Cuộc giằng co với tử thần kéo dài khoảng vài phút, nhưng cảm giác dài như cả một thế kỷ. Và rồi, đột nhiên, mọi thứ dừng lại. Tiếng động chấm dứt. Sự im lặng quay trở lại, nặng nề và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Họ nín thở chờ đợi, căng tai lắng nghe. Không có gì nữa. “Nó” dường như đã từ bỏ.

Khôi thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy thành dòng trên thái dương. Anh từ từ tiến lại gần cánh cửa, áp tai vào lắng nghe. Vẫn là sự im lặng tuyệt đối. Có vẻ như nguy hiểm trước mắt đã tạm thời qua đi. Anh quay lại nhìn Vy. Cô vẫn ngồi co ro trong góc, bờ vai mảnh khảnh run lên không ngừng.

Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh không biết phải nói gì để an ủi, chỉ khẽ đặt tay lên vai cô. “Không sao rồi. Tạm thời… tạm thời ổn rồi.”

Vy ngẩng lên, đôi mắt cô ngấn nước, chứa đầy sự kinh hoàng và một nỗi đau sâu thẳm. “Anh có nghe thấy không?” cô thì thầm. “Giọng nói đó… là của ba em.”

Trái tim Khôi thắt lại. Anh chợt hiểu ra, thực thể này không chỉ tấn công một cách bừa bãi, nó còn biết cách tra tấn tinh thần nạn nhân bằng cách gợi lại những ký ức đau buồn nhất.

“Ba em…” Vy nức nở, giọng vỡ òa. “Ông ấy đã bỏ đi khi em còn rất nhỏ. Em thậm chí còn không nhớ rõ mặt ông ấy. Nhưng giọng nói đó… nó giống hệt như trong những đoạn băng cũ mà mẹ em còn giữ.”

Cuối cùng, Khôi cũng hiểu được phần nào lý do tại sao Vy lại chọn ở lại nơi quỷ quái này, tại sao cô lại nói mình không còn nơi nào khác để đi. Có lẽ, cô đang bị trói buộc bởi chính quá khứ của mình. Trong khoảnh khắc đó, sự thương cảm và một ý muốn bảo vệ mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng Khôi. Anh khẽ siết chặt vai cô hơn một chút. Họ không nói gì thêm, chỉ ngồi đó, hai linh hồn lạc lối cùng dựa vào nhau để tìm kiếm chút hơi ấm giữa đêm dài lạnh lẽo.

Nhưng sự bình yên ngắn ngủi đó nhanh chóng bị phá vỡ.

Khi họ bắt đầu nghĩ rằng mình đã an toàn cho đến sáng, một âm thanh mới lại bắt đầu. Lần này, nó không đến từ cánh cửa.

Soạt… soạt… sột…

Một tiếng động ẩm ướt, như có thứ gì đó nặng nề đang trườn, đang kéo lê. Và nó phát ra từ… bên trong những bức tường.

Khôi và Vy giật mình nhìn nhau. Họ lắng nghe, và nỗi kinh hoàng lại một lần nữa dâng lên. Tiếng động đó đang di chuyển. Nó trườn từ bức tường này sang bức tường khác, bao quanh lấy họ. Cảm giác như có một sinh vật ghê tởm nào đó đang di chuyển trong khoảng không rỗng giữa các lớp vôi vữa, và họ đang bị nhốt chung với nó trong cùng một cái hộp.

Và rồi, điều kinh hoàng nhất đã xảy ra.

Trên bức tường đối diện họ, một mảng tường vốn khô ráo bỗng bắt đầu sẫm màu lại, như bị thấm nước. Vết ẩm có màu nâu đỏ, giống như máu cũ đã khô. Nó bắt đầu từ một điểm nhỏ, rồi từ từ lan rộng ra, ngày càng lớn hơn. Lớp giấy dán tường bên trên bắt đầu sủi bọt, phồng rộp lên rồi từ từ bong ra, để lộ mảng tường ẩm ướt bên trong.

Từ trung tâm của vết loang đó, một hình thù bắt đầu hiện ra. Nó không rõ ràng, chỉ lờ mờ, nhưng không thể nhầm lẫn được. Đó là hình bóng của một khuôn mặt người, đang từ từ nổi lên, như thể có ai đó đang ép mặt vào bức tường từ phía bên kia. Một khuôn mặt không có mắt, không có mũi, chỉ có một cái miệng há to trong một tiếng thét câm lặng, đầy đau đớn và tuyệt vọng.

“Á!”

Vy hét lên một tiếng thất thanh, chỉ tay vào bức tường. Khôi vội vàng kéo cô lùi lại, cả hai ngã sõng soài xuống sàn, cố gắng tránh xa khỏi hình ảnh ma quái đó.

Bức tường thành cuối cùng trong tâm trí họ đã sụp đổ. Không có nơi nào là an toàn. Cánh cửa chỉ là một trò đánh lạc hướng. Thực thể này không phải ở bên ngoài. Nó ở khắp mọi nơi. Nó là một phần của khu chung cư. Nó chính là những bức tường, là nền gạch, là không khí ẩm mốc mà họ đang hít thở. Toàn bộ toà nhà này là một cái bẫy, một sinh vật sống đang từ từ nuốt chửng họ.

Khôi nhìn khuôn mặt méo mó, đau đớn trên tường, rồi lại nhìn Vy đang run rẩy trong tay mình. Nỗi sợ hãi trong anh giờ đây đã chuyển hoá thành một thứ khác. Sự phẫn nộ. Sự quyết tâm. Anh hiểu rằng, nếu cứ tiếp tục trốn chạy và ẩn nấp, họ sẽ chỉ chết dần chết mòn trong sự tra tấn tinh thần này. Trốn chạy không phải là một lựa chọn.

Khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của ngày mới len qua khe cửa, vết loang và khuôn mặt trên tường từ từ mờ dần rồi biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Họ đã sống sót qua một đêm nữa.

Khôi đỡ Vy dậy. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh không còn sự hoang mang, mà là một sự kiên định lạnh lùng.

“Chúng ta không thể sống thế này mãi được,” anh nói, giọng nói chắc nịch và đầy trọng lượng. “Trốn chạy không phải là câu trả lời. Đêm mai, chúng ta sẽ không trốn nữa.”

Anh siết chặt tay lại.

“Chúng ta phải tìm hiểu xem nó là gì và nó thực sự muốn gì. Chúng ta phải phản công.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.