Ánh nắng ban mai chiếu xiên qua khung cửa sổ, xua đi những bóng ma của màn đêm. Trong căn phòng 403, sự im lặng không còn mang vẻ ngột ngạt của sự sợ hãi, mà là sự tĩnh lặng của hai con người đang suy tính. Chiếc tủ gỗ vẫn chặn ngang cửa, một minh chứng câm lặng cho cuộc chiến kinh hoàng đêm qua.
Khôi và Vy ngồi đối diện nhau, gương mặt cả hai đều hằn rõ sự mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt họ đã có một thứ gì đó khác. Sự hoảng loạn đã được thay thế bằng một sự quyết tâm lạnh lùng. Họ không thể tiếp tục là những con mồi, trốn chạy trong sợ hãi từ đêm này qua đêm khác.
“Chúng ta cần một kế hoạch,” Khôi lên tiếng trước, giọng nói chắc chắn, mang theo phong thái của một nhà báo đang bắt đầu một cuộc điều tra lớn. “Chúng ta cần thông tin. Mọi câu chuyện ma quỷ, mọi lời nguyền đều phải có một khởi nguồn, một bi kịch nào đó đã châm ngòi cho nó. Chúng ta không thể chống lại thứ mà chúng ta không hiểu rõ.”
Vy gật đầu, sự đồng thuận hiện rõ trong ánh mắt. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng việc có một người đồng hành, một mục tiêu rõ ràng đã tiếp thêm cho cô sức mạnh. “Vậy… chúng ta bắt đầu từ đâu?”
“Từ người biết rõ nhất,” Khôi đáp. “Bà Ba. Bà ấy chắc chắn biết nhiều hơn những gì bà ấy nói.”
Họ cùng nhau rời khỏi căn phòng, lần đầu tiên bước ra hành lang vào ban ngày với một mục đích rõ ràng. Họ đi xuống văn phòng nhỏ ẩm thấp của bà Ba ở tầng trệt. Căn phòng tối om, ngập trong mùi nhang trầm và mùi thuốc bắc nồng nặc. Bà Ba đang ngồi trên chiếc ghế bố cũ, mắt lim dim như đang ngủ, nhưng Khôi biết bà ta thừa nhận thức được sự hiện diện của họ.
“Cháu chào bà,” Khôi nói, giọng rành rọt. “Bọn cháu cần một lời giải thích.”
Bà Ba từ từ mở mắt, cái nhìn sắc lẻm quét qua hai người. “Giải thích cái gì? Tao đã cảnh báo rồi. Tò mò thì ráng mà chịu.”
“Đây không còn là tò mò nữa, thưa bà,” Khôi nói, giọng có chút gay gắt. Anh kể lại toàn bộ sự việc đêm qua, từ tiếng đập cửa, tiếng kêu cứu, giọng nói của mẹ anh, cho đến khuôn mặt hiện lên trên tường. “Thứ đó đang cố giết chúng cháu. Bà biết chuyện gì đang xảy ra ở đây. Bà phải nói cho chúng cháu biết.”
Bà Ba rít một hơi thuốc lào, nhả ra một làn khói đặc quánh. Vẻ mặt bà vẫn dửng dưng. “Biết để làm gì? Để rồi cũng như thằng nhóc ở phòng 301 à? Tụi bây còn trẻ, biết nhiều quá không tốt đâu.”
Thấy thái độ sắt đá của bà Ba, Vy bước lên. Cô không chất vấn, mà giọng nói lại mang một sự khẩn khoản, van nài. “Bà ơi… Cháu xin bà. Cháu đã sống ở đây hơn một năm rồi. Cháu không muốn thấy có thêm ai phải biến mất nữa. Nếu bà không nói, có thể đêm nay hoặc đêm mai, một trong hai chúng cháu sẽ là người tiếp theo. Bà có muốn điều đó xảy ra không ạ?”
Lời nói của Vy dường như đã chạm vào một góc khuất nào đó trong người đàn bà sắt đá này. Bà Ba im lặng một lúc lâu, tiếng rít thuốc lào cũng dừng lại. Bà nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trước mặt, trong ánh mắt ánh lên một sự đấu tranh phức tạp. Cuối cùng, bà thở dài một tiếng não nề.
“Tao không thể nói hết cho tụi bây được. Nói ra là phạm tội với người đã khuất,” bà lẩm bẩm. “Nhưng nếu tụi bây đã quyết tâm dấn vào, thì cứ tự đi mà tìm hiểu.”
Bà không nói gì thêm, chỉ giơ ngón tay run run, chỉ về phía một cuốn lịch treo tường cũ kỹ, bụi bặm. Cuốn lịch đã ố vàng theo thời gian, và nó bị xé dừng lại ở một trang duy nhất: Tháng 7, năm 1995.
“Mọi chuyện ở cái chung cư này,” bà nói, giọng thì thầm. “Đều bắt đầu từ đó. Tìm hiểu về vụ cháy năm đó đi. Giờ thì đi cho khuất mắt tao. Đừng hỏi gì nữa.”
Nói rồi, bà nhắm mắt lại, không đếm xỉa gì đến sự hiện diện của họ nữa.
Một vụ cháy. Tháng 7 năm 1995.
Đó là manh mối cụ thể đầu tiên mà họ có được. Khôi và Vy nhìn nhau, họ biết mình phải làm gì.
Họ rời khỏi khu chung cư ma quái, bước ra ánh nắng chói chang của Sài Gòn. Sự tương phản giữa cuộc sống nhộn nhịp, hối hả bên ngoài và cái thế giới tù đọng, u ám trong Hẻm 44 khiến cả hai đều có chút choáng ngợp. Nó như hai thực tại song song, và họ đang bị mắc kẹt giữa hai thế giới đó.
Khôi, với kinh nghiệm làm báo của mình, biết chính xác nơi cần đến. Anh dẫn Vy đến Thư viện Khoa học Tổng hợp thành phố, nơi lưu trữ kho tư liệu báo chí khổng lồ từ hàng chục năm trước. Mùi giấy cũ và sự im lặng nghiêm trang của thư viện như một liều thuốc an thần tạm thời cho tâm trí đang căng như dây đàn của họ.
Họ bắt đầu cuộc tìm kiếm. Hàng giờ đồng hồ trôi qua, họ cẩn thận lật từng trang báo đã ố vàng của tất cả các tờ báo xuất bản trong tháng 7 và tháng 8 năm 1995. Công việc tẻ nhạt và mệt mỏi, nhưng không ai nói một lời phàn nàn.
Cuối cùng, khi mắt cả hai đã mỏi nhừ, Vy reo lên một tiếng khe khẽ. “Khôi! Ở đây!”
Khôi vội vàng chạy tới. Nằm ở một góc khuất trên trang ba của một tờ báo địa phương ít tên tuổi, là một mẩu tin nhỏ, với dòng tiêu đề không mấy thu hút: “Hỏa hoạn nhỏ tại khu tập thể An Bình, Quận 3. Một gia đình được cho là đã bỏ trốn.”
Tim Khôi đập mạnh. Anh và Vy cúi xuống, đọc từng chữ trong mẩu tin.
Bài báo viết rất sơ sài. Nó tường thuật về một vụ cháy nhỏ xảy ra vào đêm ngày 14 tháng 7 năm 1995, tại một căn hộ trên tầng 4 của khu tập thể An Bình. Lực lượng cứu hỏa đã nhanh chóng có mặt và dập tắt đám cháy, thiệt hại về tài sản không đáng kể. Tuy nhiên, gia đình sống trong căn hộ đó – gồm một người chồng, một người vợ và cô con gái nhỏ của họ – đã hoàn toàn biến mất sau vụ hỏa hoạn. Cảnh sát vào cuộc điều tra nhưng không tìm thấy dấu vết của ba người. Giả thuyết được đưa ra là họ đã hoảng sợ và bỏ trốn sau khi vô ý gây ra vụ cháy. Vụ việc nhanh chóng được khép lại.
Nhưng có một chi tiết, một chi tiết cuối cùng trong bài báo, đã khiến máu trong người Khôi và Vy như đông cứng lại.
Số của căn hộ nơi ngọn lửa bắt nguồn.
Phòng 404.
Chính là căn phòng mà Khôi đang ở.
Họ tìm kiếm thêm và phát hiện một mẩu tin nhỏ khác sau đó một tuần. Người dân trong khu tập thể đã phàn nàn với chính quyền về những tiếng động lạ và một “mùi hôi thối nồng nặc” phát ra từ căn phòng 404 đã được niêm phong. Tuy nhiên, cơ quan chức năng cho rằng đó chỉ là hậu quả của vụ cháy và không tiến hành điều tra thêm.
Khôi và Vy ngồi đó, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ vô hồn trên trang giấy ố vàng. Họ đã có những mảnh ghép đầu tiên của câu đố. Một gia đình ba người. Một vụ cháy. Và sự biến mất bí ẩn ngay tại căn phòng của Khôi.
Nhưng những câu trả lời này lại chỉ mở ra thêm vô số những câu hỏi còn kinh hoàng hơn: Chuyện gì đã thực sự xảy ra với gia đình đó trong đêm cháy? Họ có thực sự “mất tích”, hay họ chưa bao giờ rời khỏi căn phòng đó? Và thực thể đang ám ảnh khu chung cư, thứ đang gõ cửa mỗi đêm, có phải là một trong số họ không? Nó muốn gì?