Rời khỏi thư viện, Khôi và Vy bước đi bên nhau trong im lặng, nhưng sự im lặng này không còn là sự ngượng ngùng hay sợ hãi nữa. Nó là sự im lặng của hai người đồng đội đang cùng nhau tiêu hóa những thông tin chấn động vừa tìm được. Mẩu tin tức cũ kỹ về vụ cháy năm 1995 như một chiếc chìa khóa, mở ra một cánh cửa mới cho cuộc điều tra của họ, nhưng đồng thời cũng dẫn họ vào một hành lang còn tối tăm và đáng sợ hơn.
“Một gia đình ba người,” Khôi lẩm bẩm, phá vỡ sự im lặng khi họ đang ngồi trên chiếc xe buýt trở về. “Họ không thể cứ thế biến mất được. Chắc chắn phải có chuyện gì đó đã xảy ra mà cảnh sát không tìm ra, hoặc không muốn tìm ra.”
“Mùi hôi thối,” Vy thì thầm, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. “Người dân đã phàn nàn về một mùi hôi thối. Đó không phải là mùi của một vụ cháy nhỏ. Đó là mùi của… sự phân hủy.”
Cả hai đều rùng mình trước ý nghĩ đó. Giả thuyết rằng gia đình đó chưa bao giờ rời khỏi căn phòng 404 ngày càng trở nên rõ ràng. Nhưng nếu họ đã chết ở đó, tại sao cảnh sát lại không tìm thấy thi thể? Chuyện gì đã thực sự xảy ra trong đêm định mệnh đó?
Khi họ trở lại Hẻm 44, trời đã nhá nhem tối. Không khí ẩm thấp và tĩnh mịch của khu chung cư như một gáo nước lạnh dội vào mặt, kéo họ về với thực tại đáng sợ. Đêm nay, họ biết mình không thể trốn tránh trong phòng của Vy được nữa. Căn phòng 404, hiện trường của vụ án năm xưa, chính là nơi chứa đựng câu trả lời. Họ phải quay lại đó.
“Chúng ta cần phải khám nghiệm lại hiện trường,” Khôi nói, giọng nói chắc chắn dù trong lòng vẫn còn một nỗi sợ hãi mơ hồ. “Có thể có những dấu vết mà cảnh sát đã bỏ qua.”
Họ đứng trước cánh cửa phòng 404. Cánh cửa gỗ im lìm, trông không có gì khác biệt so với những cánh cửa khác trong hành lang. Nhưng giờ đây, trong mắt Khôi và Vy, nó như một cánh cổng dẫn đến một quá khứ bi thảm. Khôi hít một hơi thật sâu, tra chìa khóa vào ổ và từ từ mở cửa.
Căn phòng chào đón họ bằng một sự im lặng chết chóc. Đồ đạc của Khôi vẫn nằm nguyên vị trí, nhưng anh có cảm giác như không khí trong phòng nặng nề hơn, lạnh lẽo hơn. Vy bước vào theo sau, cô khẽ rùng mình khi bước qua ngưỡng cửa.
“Chúng ta sẽ tìm kiếm từng centimet một,” Khôi nói, bật tất cả các đèn trong phòng lên. “Bất cứ thứ gì bất thường, dù là nhỏ nhất.”
Họ bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình. Vy, với sự tỉ mỉ của một người nghệ sĩ, kiểm tra các vật dụng, đồ đạc, trong khi Khôi, với con mắt của một nhà báo, tập trung vào cấu trúc của căn phòng: sàn nhà, trần nhà, và các bức tường.
Căn phòng đã được sơn lại nhiều lần trong suốt ba mươi năm qua, những lớp sơn mới chồng lên lớp sơn cũ, che giấu đi mọi dấu vết của quá khứ. Khôi gõ nhẹ lên từng bức tường, hy vọng tìm thấy một khoảng rỗng, một bí mật nào đó được giấu bên trong. Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng vang đặc quánh của gạch và vữa.
Sau gần một giờ tìm kiếm trong vô vọng, khi cả hai bắt đầu cảm thấy nản lòng, Vy bỗng lên tiếng.
“Khôi, lại đây xem này.”
Cô đang đứng ở góc phòng, nơi Khôi đặt chiếc tủ quần áo. Cô đã kéo chiếc tủ ra khỏi tường, để lộ ra một mảng tường mà bình thường không ai để ý tới.
Khôi bước tới. Ban đầu, anh không thấy gì bất thường. Nhưng khi Vy dùng đèn pin của điện thoại chiếu sát vào, anh đã thấy chúng.
Những vết xước.
Rất nhiều những vết xước, hằn sâu vào lớp vữa bên dưới lớp sơn mới. Chúng không phải là những vết xước ngẫu nhiên. Chúng được tạo ra một cách có chủ đích, chồng chéo lên nhau, tạo thành những hình thù kỳ lạ. Trông chúng như những ký tự cổ, nhưng lại hỗn loạn và điên cuồng. Và ở giữa mớ ký tự đó, là những vết cào dài, song song, như thể được tạo ra bởi những ngón tay của một người đang trong cơn tuyệt vọng cùng cực.
“Cái gì thế này?” Khôi thì thầm, đưa tay lên khẽ chạm vào những vết xước. Chúng vẫn còn rất sắc cạnh.
“Trông như… ai đó đã cố gắng viết hoặc vẽ gì đó lên tường,” Vy nói, giọng đầy vẻ kinh ngạc. “Và họ đã làm điều đó bằng móng tay của mình.”
Hình ảnh một người bị nhốt trong căn phòng này, trong cơn điên loạn và tuyệt vọng, dùng chính móng tay của mình để cào lên tường, để lại một thông điệp cuối cùng, hiện lên trong đầu Khôi và Vy. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng họ.
Khôi lấy điện thoại ra, chụp lại toàn bộ mảng tường chi chít những vết xước đó. Anh biết đây là một phát hiện cực kỳ quan trọng. Đây là thông điệp từ quá khứ, thông điệp của gia đình đã biến mất. Nhưng nó có ý nghĩa gì?
Họ tiếp tục di chuyển chiếc tủ dọc theo bức tường. Và rồi họ phát hiện ra một điều còn kinh hoàng hơn. Ở một góc khuất khác, cũng có những vết xước tương tự. Nhưng lần này, chúng không phải là ký tự. Chúng là những con số.
Những con số được khắc một cách vội vàng, nguệch ngoạc.
1… 4… 7… 9… 5…
Và bên dưới là một dòng chữ duy nhất, được cào bằng một nét chữ run rẩy, gần như không thể đọc được.
“KHÔNG PHẢI LÀ LỬA”
Cả hai đứng sững người. 14/7/1995. Ngày xảy ra vụ cháy. Và dòng chữ “Không phải là lửa”.
Một sự thật khủng khiếp bắt đầu hình thành trong tâm trí họ. Vụ cháy đó không phải là một tai nạn. Nó chỉ là một màn kịch, một thứ được dựng lên để che đậy một tội ác còn ghê tởm hơn. Gia đình đó không chết vì lửa. Họ đã chết trước đó.
Nhưng ai là kẻ đã làm điều đó? Và tại sao?
Khi Khôi và Vy vẫn còn đang chìm trong những suy đoán kinh hoàng, một mùi hương quen thuộc bắt đầu len lỏi vào không khí. Mùi ẩm mốc và tanh tưởi. Mùi của đêm qua.
Đồng hồ trên điện thoại của Khôi điểm 11 giờ 58 phút.
“Nó đến rồi,” Vy thì thầm, giọng run rẩy. “Chúng ta phải quay về phòng em.”
Nhưng Khôi lắc đầu. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cánh cửa phòng 404, kiên định và không một chút sợ hãi.
“Không,” anh nói. “Đêm nay, chúng ta sẽ ở lại đây. Chúng ta sẽ đối mặt với nó ngay tại hiện trường này. Chúng ta cần câu trả lời.”
Anh biết đây là một quyết định điên rồ, một canh bạc với chính mạng sống của mình. Nhưng anh cũng biết, nếu họ không làm vậy, họ sẽ mãi mãi bị ám ảnh, mãi mãi là những con mồi trong trò chơi của thực thể bí ẩn này. Đêm nay, cuộc đối đầu thực sự sẽ diễn ra.