hẻm 44

Chương 8: Cuộc Đối Mặt Tại Phòng 404


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quyết định của Khôi khiến Vy kinh hãi. “Điên rồi! Anh điên rồi Khôi à!” cô nắm chặt lấy tay anh, giọng run rẩy. “Chúng ta sẽ chết ở đây mất!”

“Không,” Khôi đáp, giọng nói anh trầm và kiên định một cách lạ thường, nó trấn an Vy hơn bất kỳ lời lẽ sáo rỗng nào. “Chúng ta sẽ không chết. Đêm qua, nó đã cố phá cửa phòng em nhưng không được. Nó mạnh, nhưng nó có giới hạn. Nó tấn công chúng ta bằng nỗi sợ, bằng tâm lý. Vậy thì đêm nay, chúng ta sẽ không sợ nữa.” Anh nhìn thẳng vào mắt Vy. “Chúng ta không ở đây để nó tấn công. Chúng ta ở đây để quan sát, để lắng nghe. Để tìm hiểu xem nó thực sự muốn gì. Tin tôi đi.”

Niềm tin trong mắt Khôi đã thuyết phục được Vy. Dù vẫn còn sợ hãi, cô gật đầu đồng ý ở lại.

Họ không barricade cửa. Thay vào đó, Khôi hành động như một nhà báo đang chuẩn bị cho một cuộc phỏng vấn quan trọng. Anh lấy chiếc điện thoại của mình, cẩn thận đặt nó lên một chồng sách cũ để tạo thành một chân máy tạm, hướng camera thẳng về phía cánh cửa. Anh bật chế độ quay video. Chiếc máy ghi âm kỹ thuật số chuyên dụng của anh được đặt ở giữa phòng, sẵn sàng thu lại mọi âm thanh dù là nhỏ nhất. Anh đang biến căn phòng ma ám này thành một phòng tác nghiệp.

Họ không bật đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn nhỏ ở góc phòng, đủ để tạo ra một vùng sáng an toàn mờ ảo. Cả hai ngồi xuống sàn, lưng tựa vào tường, ở vị trí có thể quan sát được toàn bộ căn phòng nhưng lại cách xa cánh cửa và bức tường có những vết xước.

Đồng hồ điểm 11 giờ 59 phút. Cả hai nín thở. Sự im lặng trong căn phòng đặc quánh lại, đến mức họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

00:00.

Màn đêm bắt đầu.

Nhưng không có tiếng gõ cửa. Không có tiếng cào. Vài phút đầu tiên trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối. Một sự im lặng bất thường, khiến người ta còn căng thẳng hơn cả khi có âm thanh.

Và rồi, nó bắt đầu. Một tiếng khóc thút thít khe khẽ, tiếng của một người phụ nữ, vọng lại từ ngoài hành lang. Tiếng khóc đầy đau đớn và tuyệt vọng, như thể cô ấy vừa mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá.

Ngay sau đó, một giọng đàn ông vang lên, không phải tiếng hét giận dữ, mà là một lời van xin thảm thiết. “Tha cho chúng tôi… Làm ơn đi mà… Con bé… con bé còn nhỏ lắm… Nó vô tội…”

Khôi và Vy nhìn nhau, mặt không còn một giọt máu. Họ đang nghe. Họ đang nghe thấy những âm thanh của quá khứ, những lời nói cuối cùng của gia đình đã chết oan trong chính căn phòng này ba mươi năm về trước. Đây không phải là một sự quấy nhiễu đơn thuần nữa. Đây là một đoạn băng ký ức bi thảm, đang được “phát” lại cho họ nghe.

Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. Hơi thở của họ phả ra thành những làn khói trắng mỏng. Chiếc đèn bàn bắt đầu chớp tắt liên tục, tạo ra những vệt sáng tối ma quái nhảy múa trên tường.

Soạt… soạt…

Tiếng cào xé bắt đầu. Nhưng nó không đến từ cánh cửa. Nó vang lên ngay sau lưng họ, từ chính bức tường có những ký tự điên cuồng. Âm thanh khô khốc, sắc lẻm, như thể có ai đó đang ở bên trong lớp vữa, dùng móng tay của mình để cào cấu, tái hiện lại hành động tuyệt vọng trong quá khứ.

Và rồi, giữa những âm thanh hỗn loạn đó, một giai điệu vang lên. Một giai điệu trong trẻo, thánh thót nhưng lại khiến người ta lạnh gáy. Đó là tiếng nhạc phát ra từ một chiếc hộp nhạc của trẻ con. Giai điệu của bài “Twinkle, Twinkle, Little Star”, nhưng được chơi với một nhịp điệu chậm rãi, méo mó, đầy ai oán.

Khôi và Vy quay đầu về phía góc tối nhất của căn phòng, nơi tiếng nhạc dường như phát ra. Và họ đã thấy “nó”.

Không phải một bóng đen vô định hình. Lần này, nó đã có hình dạng.

Một hình bóng nhỏ bé, mờ ảo như được dệt bằng khói, từ từ hiện ra. Đó là hình bóng của một bé gái, khoảng năm, sáu tuổi, mặc một chiếc váy trắng. Cô bé đứng đó, thân hình trong mờ đến mức có thể nhìn xuyên qua. Cô bé không nhìn họ, chỉ cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp nhạc đang cầm trên đôi tay mờ ảo của mình. Giai điệu buồn thảm cứ thế vang lên, lấp đầy cả căn phòng.

Đó là linh hồn của đứa trẻ đã chết trong căn phòng này.

Khôi, dù toàn thân đang run lên vì sợ hãi, vẫn nhớ mục đích của mình đêm nay. Anh không được sợ. Anh cần câu trả lời. Anh hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực.

“Bé ơi…” Anh cất tiếng, giọng nói run rẩy nhưng rõ ràng. “Cháu… cháu tên gì? Chuyện gì… chuyện gì đã xảy ra với gia đình cháu vậy?”

Hình bóng cô bé không trả lời. Giai điệu của chiếc hộp nhạc cũng không dừng lại. Nhưng cô bé từ từ ngẩng đầu lên. Cô không có gương mặt, chỉ là một khoảng không mờ ảo. Rồi, cô bé từ từ giơ bàn tay trong suốt của mình lên, và chỉ.

Cô bé không chỉ vào Khôi hay Vy. Cô cũng không chỉ vào cánh cửa.

Cô bé chỉ thẳng xuống dưới sàn nhà.

Vào một vị trí cụ thể, ngay gần bức tường có những vết xước. Một mảng sàn lót tấm nhựa simili cũ kỹ, trông không có gì khác biệt so với phần còn lại của căn phòng. Cô bé cứ giữ nguyên tư thế chỉ tay như vậy trong vài giây.

Và rồi, hình bóng của cô bé bắt đầu rung động dữ dội. Giai điệu của chiếc hộp nhạc bị bóp méo, biến thành một chuỗi âm thanh ken két, rít lên một cách kinh hoàng. Hình bóng cô bé tan biến vào không khí, tiếng nhạc cũng im bặt.

Căn phòng trở lại bình thường. Cái lạnh buốt từ từ tan đi, chiếc đèn bàn cũng ngừng chớp nháy. Màn kịch của đêm nay đã kết thúc.

Khôi và Vy ngồi bất động, toàn thân cứng đờ, cố gắng định thần lại sau những gì vừa chứng kiến. Họ không chỉ trải qua một đêm kinh hoàng. Họ đã tiếp xúc. Họ đã nhận được một thông điệp, một chỉ dẫn trực tiếp từ thế giới bên kia.

Khôi run rẩy với tay tắt các thiết bị ghi hình và ghi âm. Anh chưa dám xem lại chúng ngay. Tâm trí anh lúc này chỉ tập trung vào một điểm duy nhất.

Anh và Vy cùng nhìn về phía mảng sàn nhà mà linh hồn cô bé đã chỉ. Một mảng sàn nhà bình thường. Nhưng giờ đây, họ biết, bên dưới lớp nhựa simili cũ kỹ đó, một bí mật khủng khiếp, một tội ác đã bị chôn vùi suốt ba mươi năm qua đang nằm chờ đợi.

Họ biết mình phải làm gì tiếp theo. Họ phải cạy nó lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.