Buổi sáng ở Hẻm 19 mờ đục như khói. Ánh nắng không xuyên nổi qua lớp sương dày và mùi ẩm mốc lơ lửng. Hà Vy thức dậy sau một đêm gần như trắng — cô cứ nằm im trong phòng, lắng nghe tiếng gõ nhỏ đều đều vang lên từ đâu đó. Mỗi ba tiếng một lần, như tiếng ai dùng móng tay gõ vào kính.
Cô bật máy ghi âm, áp tai xuống sàn. Không gì cả. Nhưng khi đứng dậy, tiếng gõ ấy lại vang lên — lần này rõ ràng từ chiếc gương lớn giữa phòng. Vy không dám tiến lại gần. Cô mở cửa sổ, để gió tràn vào, rồi vội vã thu dọn đồ nghề.
“Có thể chỉ là ảo giác. Mình mệt thôi.” – cô tự nhủ, đeo máy quay lên cổ rồi bước ra hẻm.
Bên ngoài, Hẻm 19 vẫn tĩnh lặng đến rợn người. Những ô cửa sổ khép kín, vài tấm vải bạc treo lửng lơ như tấm màn che giấu thứ gì bên trong. Vy định ra đầu hẻm mua cà phê thì thấy một cụ già ngồi ở bậc cửa nhà số 5.
Cụ gầy, đôi mắt đục mờ như thủy tinh, tay lần từng hạt tràng.
“Cháu mới dọn về nhà bà Lan à?” – giọng cụ run run.
Vy khẽ gật: “Dạ, cháu là con gái bà ấy. Cháu chỉ ở tạm vài ngày để làm phóng sự.”
Cụ ngẩng lên, nụ cười nhạt hiện ra nơi khóe môi. “Phóng sự à? Về hẻm chết này sao?”
Vy thoáng rùng mình. “Cụ nói gì ạ?”
“Ở đây, ai cũng biết nhà số 7 không nên đụng vào… từ ngày cái gương đó bị mang về.” – Cụ dừng lại, đầu hơi nghiêng. – “Ta không thấy, nhưng ta nghe. Đêm nào nó cũng gõ ba lần.”
Lưng Vy lạnh toát. “Cụ… nghe tiếng gõ à?”
“Ừ. Giống tiếng gọi người vậy. Mà ta nghe không chỉ một giọng đâu… Có hai giọng, giống hệt nhau.”
Vy im lặng, bước lùi lại. Trong đầu, những tiếng gõ đêm qua lại vang lên. Ba nhịp. Đều đặn. Như ai đó đang muốn nhắc cô nhớ điều gì.
Buổi trưa, cô quay lại căn nhà. Ánh sáng lấp loáng chiếu lên mặt gương, tạo thành những vệt bạc uốn lượn. Cô quyết định dựng máy quay, thử ghi lại căn phòng trong một giờ.
Mười phút đầu, không có gì.
Hai mươi phút sau, Vy bắt đầu nghe tiếng “tách” nhỏ, như ai đó chạm nhẹ vào kính. Cô nhìn thẳng vào ống kính — vẫn không có gì. Nhưng khi phát lại đoạn video, Vy chết lặng.
Trên màn hình, trong khoảnh khắc ánh sáng chập chờn, một bóng người đứng phía sau cô. Không rõ mặt, chỉ thấy đường viền mờ nhạt, và đôi mắt sáng rực phản chiếu ánh đèn.
Cô quay lại – phòng trống trơn. Gió không có. Không một tiếng động. Nhưng rồi… tiếng gõ lại vang lên, lần này không còn ba tiếng mà là bốn. Nhịp thứ tư kéo dài, vang vọng như từ trong sâu thẳm.
Vy tiến lại gần gương, tim đập dồn dập. Trên mặt kính, có gì đó đang hiện lên — những vệt mờ chữ viết. Cô lấy tay lau, đọc từng dòng run rẩy:
“KHÔNG PHẢI MÀY…
… LÀ TAO.”
Máu rút khỏi mặt Vy. Cô lùi nhanh, vấp ngã xuống sàn, mắt vẫn dán vào gương. Trong lớp phản chiếu méo mó, cô thấy chính mình… đang bò lại gần, nụ cười ngoác rộng đến tận mang tai.
Đèn tắt phụt.
Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.
Chỉ còn tiếng thở gấp gáp của cô — và giữa bóng đen, ánh sáng nhỏ lóe lên từ mặt kính. Một bàn tay từ bên trong đang chầm chậm áp vào, gõ lần thứ năm.