hẻm số 19 – tiếng gọi trong gương

Chương 3: TIẾNG GÕ TRONG ĐÊM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ hai ở Hẻm 19. Trời đổ mưa.

Những giọt mưa rơi xuống mái tôn nhà bỏ hoang tạo nên thứ âm thanh lạ lẫm — đều đặn, chậm rãi, như một nhịp tim khổng lồ đang đập trong bóng tối.

Hà Vy ngồi co ro bên cửa sổ. Cô không dám soi gương nữa. Chiếc gương ấy giờ được che lại bằng tấm vải trắng, song mỗi khi gió thổi, vải lại khẽ phồng lên như có người ở sau muốn bước ra.

Cô bật máy ghi âm, ghi lại âm thanh mưa. Nhưng giữa bản ghi, đột nhiên có một khoảng trống âm thanh tuyệt đối — tất cả tiếng mưa, tiếng quạt, tiếng thở đều biến mất. Rồi trong im lặng ấy, tiếng gõ vang lên.

Ba tiếng.

Ngắn, khô, chính xác.

Từ trong gương.

Vy buông rơi máy. Cô không dám nhìn, chỉ run rẩy nắm chặt con dao gọt trái cây đặt sẵn bên bàn. Tiếng gõ lại vang lên, lần này chậm hơn, như có ai đang cố đánh thức ký ức trong cô.

Khoảng ba giờ sáng, cô chợp mắt. Trong cơn mơ, cô thấy một cô bé đứng giữa hành lang, mặc chiếc váy trắng lem bùn. Khuôn mặt bé không rõ nét, chỉ thấy mái tóc dài che nửa mặt. Bé nhìn thẳng vào Vy, nói bằng giọng giống hệt cô:

“Cậu đã quên mình rồi sao?”

Vy lùi lại, va vào tường. Đằng sau tường là chiếc gương lớn. Bé gái kia quay người, chạm tay vào mặt gương, và bóng của bé ở bên trong kính khẽ nở nụ cười méo mó.

“Bên trong này vui lắm... Cậu từng ở đây với tớ mà.”

Vy hét lên.

Cô choàng tỉnh, người đầm đìa mồ hôi. Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Nhưng thứ khiến cô hoảng hốt không phải cơn mơ — mà là tấm vải phủ gương. Nó đã rơi xuống đất.

Trên mặt kính, không còn phản chiếu hình cô mà là căn phòng... trống trơn.

Bóng Vy trong gương không có.

Buổi sáng, cô tìm đến nhà ông hàng xóm mù mà hôm qua gặp. Cửa mở, nhưng bên trong chỉ còn căn phòng đầy bụi. Cái ghế cụ từng ngồi bị lật, tràng hạt vỡ tung dưới sàn.

Trên tường, ai đó viết dòng chữ bằng phấn trắng:

“TÔI KHÔNG MUỐN NGHE NỮA.”

Vy rùng mình, quay đi. Nhưng trước cửa, cô thấy chiếc gương vỡ vụn, mảnh kính phản chiếu đôi mắt mình — và thấp thoáng phía sau, một khuôn mặt thứ hai, giống hệt cô, đang thì thầm điều gì đó mà máy ghi âm trong túi bắt được:

“Đêm nay, 12 giờ... mở ra đi.”

Tối đó, cô không ngủ.

Đúng nửa đêm, tiếng gõ vang lên như lời hẹn. Cô run rẩy cầm máy quay, hướng thẳng vào tấm gương. Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chiếu lên mặt kính nứt, phản chiếu thành hàng trăm con mắt mờ.

Lần này, Vy không trốn.

“Cậu là ai?” – cô hỏi, giọng khàn đi.

Không ai trả lời. Chỉ có hơi thở phả mờ mặt kính. Từng giọt nước nhỏ xuống như mồ hôi người.

Bất chợt, từ sâu trong gương, một giọng nói mảnh như kim châm vang lên:

“Là Vy… nhưng không phải mày.”

Đèn vụt tắt. Máy quay rơi xuống đất, màn hình nhấp nháy. Trong khung hình cuối cùng, bóng Vy trong gương ngẩng lên, nở nụ cười rực rỡ — và đưa ngón tay trỏ lên môi.

“Suỵt... đừng để họ biết.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×