hẻm số 19 – tiếng gọi trong gương

Chương 4: NGƯỜI HÀNG XÓM MÙ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hẻm 19 chìm trong sương trắng như tấm vải liệm khổng lồ. Hà Vy ra khỏi nhà với đôi mắt thâm quầng. Cô đã không ngủ được sau đêm qua. Trong đầu, giọng nói “Là Vy, nhưng không phải mày” cứ vang lên như kim khắc.

Cô quay lại căn nhà cụ mù. Cửa vẫn mở hé. Bên trong, mùi nhang khói và ẩm mốc quyện vào nhau. Cụ vẫn ngồi ở góc, đầu nghiêng lắng nghe tiếng bước chân cô.

“Cụ… còn sống à?” – Vy buột miệng, vừa mừng vừa hoang mang.

Cụ bật cười khàn khàn. “Ta chết sao được, cô gái. Ở đây, chỉ người thấy mới chết.”

Vy siết chặt máy ghi âm. “Tại sao cụ viết dòng chữ trên tường?”

“Không phải ta.” – Cụ đáp. “Là nó viết. Thứ sống trong bóng phản chiếu của cô.”

Cụ chậm rãi lần tay tìm chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra, lấy ra một mảnh kính vỡ. “Từ tấm gương nhà số 7. Cô biết nó từ đâu mà có không?”

Vy lắc đầu.

Cụ kể, giọng run run như đang nhớ lại điều gì xa xăm:

“Nhiều năm trước, có người đàn ông mang gương đó về. Ông ta nói nó phản chiếu ‘bản thể thật’ của con người. Ai soi vào sẽ thấy chính mình… nhưng sâu hơn, thứ ở bên kia cũng nhìn lại.”

Vy rùng mình.

“Bà Lan, mẹ cô, từng làm trong dự án đó. Họ gọi nó là thí nghiệm phản chiếu linh hồn. Một phần ký ức bị tách ra, giam trong gương. Có người mất trí, có người biến mất hẳn.”

“Và mẹ cháu…?”

“Bà ấy từng thử lên chính con mình.” – Cụ nghiêng đầu, như đang nhìn thấy Vy bằng đôi mắt mù kia. – “Một đứa bé tám tuổi. Cô còn nhớ không?”

Tim Vy thắt lại. Một ký ức thoáng qua – ánh đèn trắng, tiếng khóc, bàn tay mẹ đặt lên đầu cô và câu thì thầm:

“Chỉ một lát thôi, con sẽ không sợ bóng tối nữa.”

Bên ngoài, gió thổi rít qua khung cửa. Cánh cửa gỗ bật mở, va mạnh vào tường. Cụ mù ngẩng lên, đôi mắt đục ngầu chuyển hướng về gương.

“Đừng để nó gọi.” – Cụ nói nhanh. “Nó đã tìm được đường. Từ đêm qua, ta nghe hai giọng Vy đi quanh hẻm. Một cười, một khóc. Khi hai giọng hòa làm một, cánh cửa sẽ mở.”

Vy tái mặt: “Cụ đang nói cái gì vậy?”

Nhưng cụ không trả lời nữa. Cụ đứng dậy, đi chậm về phía cửa. Bóng cụ hòa vào sương trắng. Chỉ còn lại Vy với mảnh kính trên bàn.

Cô cầm nó lên. Trong mảnh gương vỡ, phản chiếu khuôn mặt mình – nhưng ánh mắt không di chuyển theo.

Ngược lại, “Vy trong gương” đang mỉm cười.

Tối đó, cô ghi lại nhật ký:

“Ngày thứ ba ở Hẻm 19. Cụ mù nói mẹ từng dùng tôi trong thí nghiệm. Không thể tin được. Nhưng tại sao… những ký ức ấy bắt đầu quay lại?”

Cô dừng viết khi nghe tiếng thì thầm từ góc phòng.

Không ai ở đó.

Chỉ có tấm vải trắng phủ gương đang khẽ nhấp nhô, như bên dưới có người đang hít thở.

Vy bước đến. Tay run run cầm góc vải, toan kéo xuống — thì ba tiếng gõ vang lên, lần này rất gần tai cô, như có ai đang đứng sát sau lưng.

Cô xoay người. Không có ai. Nhưng từ căn phòng cụ mù bên kia hẻm, vang lên tiếng cười khàn khàn — tiếng cười kéo dài, rồi biến thành tiếng hét:

“NÓ RA RỒI! NÓ RA RỒI!”

Vy hoảng loạn lao ra khỏi nhà. Cơn sương đặc quánh lại như tấm màn khổng lồ. Trong ánh sáng mờ, cô thấy bóng một đứa trẻ mặc váy trắng đang đứng giữa hẻm, đưa tay vẫy nhẹ.

Nụ cười trên khuôn mặt nó — giống hệt cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×